Chương 690: Vụ giết người trên tàu hỏa
Kết thúc vụ án đội khảo cổ, vốn dĩ chúng tôi định quay về Nam Giang thì lại nhận được điện thoại của Tôn Lão Hổ. Ông ta bảo tất cả tổ đặc án tranh thủ tới Phù Phong ngay, Vương Nguyên Thạch đang chờ chúng tôi ở đó.
Nghe cái địa danh này, tôi lập tức nghĩ đến Cảnh Vương Gia, liền hỏi: "Tôn thúc thúc, có phải là Cảnh Vương Gia còn dư đảng?"
"Quả thật có liên quan tới lão, nói qua điện thoại không tiện, mấy đứa tới Phù Phong luôn trong ngày đi, nói tóm lại, lần này có thể là một vụ án lớn." Tôn Lão Hổ nghiêm giọng nói.
Cúp máy, tôi thuật lại cho mọi người, Tiểu Đào mắng: "Rắn chết vẫn còn nọc! Lão yêu quái này đúng là dai như đỉa."
Băng Tâm nói: "Liệu không phải lão sống lại chứ?"
Tôi cười: "Nổ tung rồi làm sao có thể, chắc chỉ là tàn dư thôi, chúng ta đi một chuyến vậy."
Tuy nói Tôn Lão Hổ không có quyền điều động tổ đặc án, nhưng việc liên quan tới Giang Bắc Tàn Đao, dĩ nhiên chúng tôi phải có mặt, mặc kệ kẻ kia có là ai đi chăng nữa.
Vốn định về Nam Giang, vé máy bay đã đặt hết, Tiểu Đào chẳng còn cách nào khác là gọi điện dời lại vé, sau đó mua vé tàu. Do đi gấp nên vé tàu cao tốc đã hết, lâu lắm rồi tôi mới phải ngồi tàu hỏa bình thường.
Xế chiều hôm đó chúng tôi đến ga tàu thành phố Vân Lĩnh, vẫn như mọi lần, Tiểu Đào mang súng và Tinh Thần ôm đao bị nhân viên ga chặn lại, phải trình giấy chứng nhận ra mới được lên tàu.
Lúc này chợt một người đàn ông mặt đen sì đi về phía tôi, Tống Tinh Thần lập tức ngăn trước mặt, nhỏ giọng uy hiếp: "Muốn gì?"
Người đàn ông bỗng cười: "Tống đại thần thám, quả nhiên là cậu! Tay cậu sao vậy, bị thương vì nhiệm vụ?"
Tôi hơi bất ngờ, hỏi: "Anh là...?"
Thì ra anh ta là họ hàng vủa một người nào đó trong vụ án giết người hàng loạt tại Lương Xuyên, là một lái buôn từ bắc chí nam. Trông thấy tôi thì kích động, cứ như Fan được gặp idol, nhất định đòi mời tôi và mọi người ăn một bữa.
Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi anh ta, trước khi đi còn cố nhét cho tôi tấm danh thiếp, tên anh ta là Mao Cương. Thấy tôi nhăn mặt, Tiểu Đào cười: "Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập!"
Ngồi trong phòng chờ một lát thì chúng tôi ra tàu, do cả hành trình chỉ có 4 tiếng nên Tiểu Đào mua vé ngồi cứng. Vừa mới lên toa tàu, bắt gặp một gã đàn ông mặt đen đang ăn mỳ, tôi nhất thời cảm thấy tê cả da đầu.
Toa xe bé tẹo, muốn trốn cũng không thoát, Mao Cương mừng rỡ la lên: "Thật là quá vinh hạnh rồi, không ngờ lại được cùng Tống thần thám đi chung một chuyến tàu. Lại đây, tôi có xúc xích với hạt dưa, mọi người cứ ăn tự nhiên."
Tôi nhỏ giọng nói: "Anh trai à, đừng tùy tiện tiết lộ thân phận của tôi vậy chứ."
"Mọi người phải phá án à? Vậy được, tôi không nói nữa. Tống thần thám, cậu chơi poker không?"
Tôi trợn trắng mắt, Tiểu Đào và Băng Tâm vô lương tâm cười khúc khích, tôi có linh cảm chuyến tàu này sẽ giày vò không ít.
Tàu chạy, anh ta cứ lải nhải không ngừng, tôi phải chạy ra ngoài đoạn nối toa xe để đầu óc được yên tĩnh. Vừa hay cũng có hai người đàn ông đứng ngoài đó, một người chừng 40 tuổi, cổ có hình xăm xanh xanh đỏ đỏ, đeo dây chuyền vàng lớn, mắt phải đeo vải che, có vẻ bị chột.
Người còn lại hơn 20 tuổi, dáng vẻ như rất cảnh giác, mặc áo sơ mi, trên cánh tay xăm con hổ, cứ như mắc chứng tăng động. Hai người vừa hút thuốc vừa nói chuyện, mặc dù tiếng nói không lớn, nhưng không thoát khỏi lỗ tai tôi. Thanh niên áo sơ mi nói: "Long ca, vừa nãy có cảnh sát để ý đệ, nhất định đòi kiểm tra hành lý."
Tên chột nói: "Đừng có con mẹ nó chuốc thêm phiền phức cho ta. Gặp cảnh sát thì chui vào toilet mà trốn, hỏng chuyện ta ta phế bỏ ngươi đấy!"
Tôi thầm nghĩ, nhìn hai người thế kia, cảnh sát không nghi ngờ sao được.
Thấy tôi tới, cả hai đồng thời im miệng, đi về hai hướng khác nhau. Lúc sượt qua người tôi, tên áo sơ mi đụng tôi một cái, hắn hung hăng lườm, tôi chỉ cười nhạt. Với trực giác của mình, tôi tin hai tên này không phải người tốt, nhưng hiện giờ cũng chẳng có thời gian mà quản.
Lát sau thì Băng Tâm ra tìm tôi, cười hì hì nói: "Tống Dương ca ca, huynh biết trong toa giờ náo nhiệt thế nào không? Anh già kia cứ như kể chuyện cổ tích, đang giảng về quá khứ huy hoàng của huynh."
"Mẹ ơi, sao muội không ngăn anh ta lại?" Tôi bực mà không có chỗ phát tiết.
"Có ngăn, nhưng chả ngăn được. Có lẽ ngồi tàu cũng buồn chán nên hành khách đều muốn nghe." Băng Tâm giải thích.
Tôi thiếu chút thì hộc máu, hỏi: "Anh ta nói linh tinh cái gì?"
"Nói huynh phá án như thần, không cần mổ xẻ, chỉ liếc mắt là nói ra được thân phận người chết, chết bao lâu, chết như thế nào, thần tốc...có điều không nói cụ thể là vụ án ở Lương Xuyên."
Tôi ảo não: "Mau xuống tàu đi, ta không chịu nổi!"
Băng Tâm chỉ ra bên ngoài: "Oa, huynh nhìn kìa, cao nguyên hoàng thổ tráng lệ làm sao!"
Mười phút sau, đột nhiên tàu phanh gấp, Băng Tâm ngã dúi dụi vào người tôi. Đoàn tàu dừng ở một nơi hoang vắng, hành khách rối rít chạy ra phía ngoài, không biết có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó thì loa thông báo trong tàu vang lên, nói hầm chui phía trước bị sạt lở, đang liên lạc với bên quản lý đường sắt, có thể phải dừng lại 2 đến 3 tiếng.
Băng Tâm kinh ngạc: "Lần này xong rồi, lại phải chờ đợi...Tống Dương ca ca, huynh có nghĩ sẽ xảy ra vụ án trên tàu không?"
Tôi cười mắng: "Miệng thúi! Trên tàu đông người như thế, lấy đâu ra vụ án."
"Chúng ta quay về chứ?" Băng Tâm hỏi.
Tôi chưa muốn về toa lúc này, khoát tay nói: "Đi sang toa ăn ngồi một lúc đi."
Chúng tôi tới toa ăn uống, gọi một phần hoa quả, mấy món nguội và hai ly đồ uống. Đồ ăn trên tàu quả là không ngon, chúng tôi ăn mấy thứ linh tinh, trò chuyện một lúc. Phong cảnh tĩnh lặng bên ngoài cửa sổ khiến mọi người đều thấy lo lắng.
Lúc này một vài cảnh sát tàu ngang qua, nét mặt rất nghiêm túc đi về phía toa sau. Tôi trông thấy các hành khách ở lối đi đang xì xào bàn tán, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Tiểu Đào gọi điện tới hỏi: "Hai người đi đâu rồi?"
"Đang nghỉ ở toa ăn." Tôi đáp.
"Có án mạng, tới đây đi." Ngữ khí của Tiểu Đào có vẻ gấp gáp.
"Không phải chứ?" Tôi giật mình.
Hai chúng tôi hỏa tốc chạy về toa, tới chỗ nối hai toa, chỉ thấy một tốp đông cảnh sát đường sắt đang ở đây, vây quanh một nhóm hành khách. Tiểu Đào giơ giấy chứng nhận ra trấn an mọi người: "Xin mọi người ngồi về chỗ cũ, không nên tự tiện đi lại, chuyện này giao cho chúng tôi xử lý."
Tôi hỏi có chuyện gì xảy ra, Tiểu Đào dẫn tôi tới trước cửa nhà vệ sinh, lập tức một mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi. Trong toilet chật chội ngồi một người, chính là thanh niên áo sơ mi vừa nãy, hắn ngồi trên bồn tiểu, mắt trợn ngược, máu loang thẫm một vùng bụng.
Một cô gái sợ hãi khóc lóc nói, vừa rồi cô ta mắc tiểu, thanh niên áo sơ mi này giành trước vọt vào, do toilet hai bên đều đã có người nên cô ta đành chờ bên ngoài. Chờ mãi không thấy người ra, một mùi máu tanh xông ra từ khe cửa, cô ấy kéo một cảnh sát đường sắt đi ngang qua, bảo anh ấy nhìn xem có chuyện gì.
Cảnh sát dùng chìa khóa mở cửa thì trông thấy cảnh như tôi đang nhìn, trước khi chúng tôi tới thì chưa ai động vào thi thể.
Tôi suy tư nhìn bên trong một cái, hỏi cô gái: "Toàn bộ quá trình, cô đều nhìn chằm chằm cánh cửa?"
Cô gái gật đầu: "Đồng chí cảnh quan, tôi có thể thề với trời, tôi cứ chờ cậu thanh niên này đi ra, mắt không hề rời đi."
Trong không khí có mùi nước tiểu, dưới chân cô gái có vũng nước màu vàng, chắc là nhìn thấy người chết sợ quá mà đái ra quần. Tôi không khỏi đau đầu, đây là một vụ án giết người trong phòng kín!