Chương 700: Hình xăm long xà
Men vi sinh là vi khuẩn lên men tương đậu, mặc dù một số nhà sản xuất thường cho chất bảo quản vào khi nước tương đã thành phẩm để ngăn chúng trực tiếp lên men. Nhưng theo luật an toàn thực phẩm nghiêm ngặt, lượng chất bảo quản sẽ không đủ để tiêu diệt chúng.
Do đó trong môi trường ấm áp đi vào ruột và dạ dày, những men vi sinh này sẽ tiếp tục sinh sôi. Trong khi Băng Tâm làm xét nghiêm tôi kiểm tra các cơ quan nội tạng của nạn nhân. Nội tạng được bảo quản tốt, có vẻ như nạn nhân không bị đánh đập nặng khi còn sống.
Xét theo bề ngang và mặt cắt của xương, cả hai đều là những người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, cơ thể khỏe mạnh, nhất định là Thợ Đồng Hồ đã tran tấn họ bằng cách nào đó còn dã man hơn đánh đập.
15 phút sau, Băng Tâm báo cáo: "Hàm lượng men vi sinh trong ruột rất thấp, thấp hơn trị số trung bình nhiều."
"Vậy thì đúng rồi, trong dạ dày trống rỗng, các cơ quan nội tạng nguyên vẹn, đường tiêu hóa có dấu hiệu phù nề, xem ra tên Thợ Đồng Hồ tra tấn họ bằng cách nhồi nước."
"Nhồi nước?" Băng Tâm không hiểu.
"Đó là liên tục đổ nước vào bụng sau đó ép ra, rồi lại tiếp tục đổ. Đồng thời dùng móc sắt móc vào lưng họ, khiến sức nặng kéo xuống khiến cơ thể rách ra." Tôi giải thích.
Băng Tâm cau mày: "Thật là tàn nhẫn"
"Đúng vậy, loại tra tấn này vừa khổ sở, vừa duy trì tính mạng nạn nhân. Dạ dày con người rất bền, có thể dãn nở đến 5 lần kích thước ban đầu, cho nên báo cáo về bữa ăn cuối cùng có lẽ đã sai rồi. Bởi trong dạ dày bị nhồi lượng lớn nước khiến axit và men vi sinh bị loãng, cho nên bữa ăn cuối cùng nạn nhân ăn phải là quá 12 tiếng trước đó mới đúng, có lẽ rơi vào tầm 15 đến 16 tiếng." Tôi phân tích.
"Muội xét nghiệm axit dạ dày nhé." Băng Tâm ngẩng đầu nhìn tôi.
"Không cần, manh mối này ý nghĩa không cao, nó chỉ chứng minh một điều là báo cáo pháp y có sơ hở, đáng để chúng ta khám nghiệm lại một lần!" Tôi nói.
Cũng không thể nói pháp y thiếu kinh nghiệm, mà bọn họ thừa kinh nghiệm mới đúng. Chính vì quá kinh nghiệm nên coi nó như một vụ án phổ thông mà giải phẫu nên mới bị ngộ nhận.
Chúng tôi mở cái túi tiếp theo ra, phổi của nạn nhân thứ nhất đã bị cắt, nạn nhân thứ hai thì mất gan, những thứ này pháp y đều ghi lại.
Cầm cái đầu nạn nhân lên kiểm tra, mặt cơ bản đã bị lửa thiêu hoàn toàn, lông mi, phần hộp sọ phía trên trán và não đã được các pháp y lấy ra. Tôi tập trung quan sát điểm mù giải phẫu của gương mặt.
Dùng ngón tay sờ dọc bề mặt của xương đầu, da thịt đã cháy rơi lả tả, Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh đang dùng thủ pháp Ngỗ Tác để tái hiện gương mặt à?"
"Không phải, có một phát hiện. Cầm con dao tới đây."
Tôi cắt phần gò má của nạn nhân, cho đến khi phần xương lộ ra, sau đó dùng cồn rửa sạch, chỉ phần xương gò má, nói: "Nhìn các thớ xương xem, có phải rất thô ráp không?"
"Lẽ nào nạn nhân từng gọt xương gò má?" Băng Tâm nói.
"Bóc hết phần da mặt xuống xem một chút đi." Tôi nheo mắt.
Bóc da mặt rất khó khăn, chúng tôi cẩn thận bóc tách từng mảng da đen kịt, 2 tiếng sau thì một chiếc đầu lâu hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt. Tôi dùng động u chi đồng quan sát, lập tức nhận ra mặt nạn nhân có 6 chỗ từng phẫu thuật chỉnh hình, từ vết tích để lại thì đã làm từ rất lâu rồi.
Tiếp tục bóc tách da mặt nạn nhân thứ hai, lần này đã có kinh nghiệm nên chỉ mất nửa tiếng. Cũng giống nạn nhân kia, người này cũng từng làm thẩm mỹ gương mặt.
Băng Tâm suy tư: "Rõ ràng là hai người đàn ông, sao phải làm phẫu thuật thẩm mỹ?"
"Mặt khác phương thức phẫu thuật của họ cũng khác thường. Đàn ông thẩm mỹ thường sẽ làm hốc mắt sâu, nâng sống mũi, nhưng họ lại không làm vậy, thập chí còn làm cho sống mũi thấp đi. Điều này cho thấy họ không phải là phẫu thuật cho đẹp, mà là để che giấu thân phận!"
Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
"Che giấu thân phận? Cho nên cảnh sát làm mọi cách cũng không tra được họ là ai?" Băng Tâm hỏi.
"Đừng vội kết luận, kiểm tra các vị trí khác đã, bỏ nội tạng ra ghép lại thử xem." Tôi nói.
Lại mất 30p, chúng tôi ghép lại bộ nội tạng cùng các phần cơ thể của nạn nhân lại như cũ, lúc thi thể 'nguyên vẹn' hiện ta, tôi lập tức phát hiện vấn đề. Nạn nhân thứ nhất, bả vai và đầu gối bị thương, khiến một chân dài một chân ngắn.
Chi tiết này bác sĩ pháp y không nhắc tới, có thể là không phát hiện.
Nạn nhân còn lại xương sườn có khớp nối bằng kim loại, cánh tay đã bị gãy đi gãy lại nhiều lần. Những vết thương như vậy, người bình thường rất hiếm gặp, có thể thấy công việc khi còn sống của hai nạn nhân là công việc nguy hiểm, tôi có chút liên tưởng đến đặc nhiệm, lính đánh thuê hay đặc công.
Kiểm tra cẩn thận những vết thương này, đều là 5, 6 năm trước lưu lại. Băng Tâm chợt la lên: "Tống Dương ca ca, huynh nhìn này."
Con bé dùng cái nhíp lột da tay nạn nhân xuống, bên dưới lộ ra một hình xăm, hình xăm rất quái dị, thân là rắn, đầu là rồng, có vẻ tượng trưng cho một con rắn đang dần biến thân thành rồng.
Vạch vị trí tương tự trên tay nạn nhân kia, cũng phát hiện hình xăm giống nhau, tôi cười: "Quả nhiên vẫn phải nhìn tận mắt thi thể, xem ra đây là một manh mối quan trọng. Được rồi, nghiệm thi đên đây kết thúc, chúng ta đi tìm hiểu cái hình xăm này!"
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn thi thể, Băng Tâm hỏi theo tôi nghĩ thì thân phận của nạn nhân là gì. Tôi phân tích: "Xem xét từ thể trạng và vết thương của họ, những vết thương đều là có trước khi phẫu thuật chỉnh hình. Tuổi họ cũng ngoài 40, ta nghĩ sau khi 'về hưu' mà phải phẫu thuật để che giấu thân phận thì cũng chẳng phải công việc quang minh chính đại gì, có thể bản thân họ cũng là tội phạm."
Suy tư chốc lát, tôi bổ sung thêm: "Tổ chức của họ cùng với V.I.P mà Thợ Đồng Hồ tìm kiếm nhất định có quan hệ rất lớn."
Ra ngoài mới nhận ra trời đã tối, nhóm Tiểu Đào cũng không có ở đây, chỉ có Lão Yêu đang chơi game trong phòng làm việc tạm thời. Thì ra nhóm Tiểu Đào đã đi tới hiện trường, tôi hỏi sao Tống Tinh Thần cũng không thấy đâu Lão Yêu nhìn chằm chằm màn hình, nói: "Ai mà biết vệ sĩ của ngươi đi đâu."
"Nhất định là không chịu nổi anh nên mới bỏ ra ngoài..." Băng Tâm cười nói.
Đang nói chuyện thì Tống Tinh Thần bỗng đi vào như quỷ ảnh, tay cầm mấy ly trà sữa bằng giấy đặt lên bàn, chẳng nói nửa lời đứng sang một bên.
Chắc hẳn ở chung với Lão Yêu rất khó chịu nên hắn mới ra ngoài tản bộ.
Cho hai người xem ảnh chụp hình xăm, cả hai lắc đầu tỏ vẻ không biết. Lão Yêu dùng máy tính tra giúp, hắn nói có thể sẽ mất chút công sức.
Trời không còn sớm, chúng tôi bận rộn cả chiều đã đói meo, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Vừa ra khỏi cổng thì gặp Tiểu Đào trở lại, nàng nói: "Đi hiện trường một chuyến, thu hoạch rất nhỏ, nhưng em vẫn chụp lại, lát nữa có thể kiểm tra. Bên các anh thì sao?"
Tôi nói kết quả khám nghiệm cho nàng nghe, người kinh hãi nhất là Lương cảnh quan, anh ta nói: "Hai người lại tìm được nhiều manh mối từ thi thể như vậy, đây thật là cục pháp y chúng tôi đã không làm tròn bổn phận."
Tôi cười cười: "Cũng không đến nỗi không làm tròn bổn phận, chỉ là cách thức khác nhau thôi."
"Có cơ hội nhất định mọi người phải giảng giải thủ pháp nghiệm thi của đại lục cho pháp y của chúng tôi đấy." Lương cảnh quan nói liên tục.
"Được được!" Tôi gật đầu.
Tôn Lão Hổ chen vào: "Đi ăn thôi, đói đến bụng réo ầm ầm rồi!"