Chương 699: Chữ thập tử thần
Chúng tôi tìm một gian phòng họp, trao đổi tin tức một chút. Nếu muốn hợp tác thì không được giấu diếm, tôi nói sơ qua một lượt về tổ chức Giang Bắc Tàn Đao cho Lương cảnh quan nghe.
Nghe xong Lương cảnh quan nhíu mày: "Mấy vị chờ một chút, tôi có cái này cho mọi người xem."
Lát sau, anh ta mang tới hai phần báo cáo khám nghiệm tử thi cùng một cái hộp. Tôi lật hai bản báo cáo nghiệm thi, để ý thấy trên người thi thể có nhiều vết rách, chất kích thích được phát hiện trong cơ thể, tay chân có vết trói. Tôi hỏi: "Nạn nhân bị dùng hình?"
Lương cảnh quan kinh ngạc nhìn tôi: Tiểu huynh đệ này đúng là chuyên gia, chúng tôi phân tích cả buổi trưa mới đưa ra được kết luận, cậu chỉ liếc một cái đã nhìn ra?"
Tôi gật đầu: "Bởi vì tôi đã quen với tên tội phạm này, hiểu cách thức gây án nên mới nói vậy. Thợ Đồng Hồ đã bắt đầu hành động?"
"Xem ra là như vậy, tôi đang đau đầu không biết xử lý vụ này thế nào. Hai người bị hại không có liên hệ, cũng không tồn tại động cơ giết người, may mà có mọi người tới...Phải rồi, ở đây tôi còn một thứ nữa."
Nói xong anh ta mở hộp ra, bên trong là ba cái card bằng kim loại, đó là của Đỗ Thánh Cuồng Trù và Huyết Anh Vũ. Tôi hỏi: "Từ đâu anh có những thứ này?"
"Mấy năm trước tôi truy lùng một vụ án dã man, phát hiện mấy thi thể bên bờ biển. Họ lần lượt bị cắt mất tim, phổi và thận. Tôi truy xét mãi cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì, chỉ tìm được mấy thứ này. Tôi đã từng hoài nghi là một tổ chức buôn bán nội tạng xuyên quốc gia làm, giờ nghe mọi người nói đến cái gì mà thất thiên vương, tôi nghĩ liệu có liên quan gì không?" Lương cảnh quan đáp.
"Nạn nhân trung bình bao nhiêu tuổi?" Tôi hỏi.
"Đều là thanh niên trẻ." Lương cảnh quan nhớ lại.
"Lúc đó là khoảng tháng 3 âm lịch?" Tôi hỏi tiếp.
Lương cảnh quan cả kinh: "Làm sao cậu biết?"
Thoáng cái tôi rõ đây là do lục đạo Cuồng Trù gây ra, nội tạng của các nạn nhân bị cắt, hẳn là để ăn. Hắn từng tổ chức lục đạo cực yến tại Macao, Huyết Anh Vũ và Đỗ Thánh đều là khách quý, sau trận cuồng hoan, để lại cho cảnh sát một mớ rối rắm.
Lương cảnh quan cau mày: "Trên đời lại có mục đích phạm tội tởm lợm như vậy, cái tổ chức này đúng là chết chưa hết tội. Đúng rồi, án mạng lần này tôi cũng tìm được một tấm card ở hiện trường."
Anh ta lấy ra một tấm card, được chứa trong túi vật chứng, do dính máu nên bề ngoài đã có chút rỉ sét. Nó là một tấm card lạ, không phải của bất kỳ ai trong thất thiên vương, khắc một tên người máy, hạ thể là lò xo và bánh xe.
Tôi không khỏi cười khẩy: "Thợ Đồng Hồ muốn làm thiên vương. Chẳng lẽ hắn định thay thế Cảnh Vương Gia?"
Tiểu Đào nói: "Xem ra tên V.I.P mà hắn muốn tìm quả thật rất quan trọng."
Lương cảnh quan không hiểu gì, tôi giải thích một chút về vụ án lần này, nghe xong anh ta nói: "Thì ra lại còn có quan hệ lợi ích phức tạp như vậy. Không biết chỉ với sức mình tôi có thể giải quyết hay không."
"Yên tâm đi, chúng tôi đã giao đấu với Giang Bắc Tàn Đao bấy lâu, lần này chủ lực sẽ do chúng tôi đảm đương. Lương cảnh quan, anh có thể điều động bao nhiêu cảnh lực?"
"Hệ thống công an ở đây không kiện toàn như đại lục, Macao chỉ là một thành phố nhỏ, cảnh sát viên tổ hình sự có thể điều động chỉ tầm 20 người." Lương cảnh quan đáp.
Tôn Lão Hổ nói: "Tôi sẽ xin quân đại lục đang đóng ở Macao điều động một nhóm lính đặc nhiệm hỗ trợ chiến dịch này. Vấn đề thủ tục thì giao cho anh."
Lương cảnh quan vỗ ngực: "Được, cứ để đó cho tôi."
Tôi tiếp tục nghiên cứu án mạng, trên báo cáo khám nghiệm có nói hai thi thể đều từng bị đốt. Dùng phương pháp xét nghiệm hermoglobin thì là bị đốt sau khi chết, hung thủ dùng chất trợ cháy, nhiệt độ lên đến hàng ngàn khiến các dấu vết bị thiêu hủy sạch sẽ.
Vết rách trên thân nạn nhân nằm ở lưng, hai bên cân đối, như vậy có thể thấy là cùng một dụng cụ tra tấn, có vẻ như là một cái móc.
Vấn đề lớn nhất lúc này là thân phận của nạn nhân. Người ngoại lai ở Macao rất nhiều, cảnh sát điều tra người mất tích mấy hôm rồi mà chưa có thu hoạch gì.
Trong lúc tôi xem báo cáo thì Lương cảnh quan mang tới một tập hồ sơ, bên trong có ảnh hiện trường. Một bức ảnh là một đồ vật hình chữ thập bị cháy đen thui trong phòng, trên đó treo bộ xương người cũng đã cháy khô.
Một bức ảnh khác là ở trên núi, cũng là một cái xác cháy xém nằm trên đống đổ nát, có thể phân biệt được các vật bằng kim loại, nhưng cấu trúc đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tôi suy đoán: "Mục đích đốt xác của Thợ Đồng Hồ không chỉ là che giấu thân phận nạn nhân, tăng độ khó cho cảnh sát, mà còn đồng thời phá hủy chính công cụ tra tấn mà mình chế tạo."
Tiểu Đào hỏi: "Nhưng hắn lại vứt một tấm card tự chế ở hiện trường, đây không phải là mâu thuẫn sao?"
Tôi lắc đầu: "Hắn là một nhà chế tạo máy, việc hắn không muốn người khác biết công cụ tra tấn giống như là bảo vệ tính độc quyền. Từ lần giáp mặt trước, hắn là một tên tội phạm phách lối, muốn thể hiện mình khắp nơi. Hắn cố tình nói cho cảnh sát biết là mình làm, cũng không có gì mâu thuẫn."
Tiểu Đào nói: "Chắc không chỉ đơn giản như vậy, bản thân dụng cụ tra tấn liệu có tiết lộ manh mối?"
"Có khả năng này, phân tích thành phần, điều tra một chút. Phải rồi, tôi muốn nhìn thi thể." Tôi nói.
Lương cảnh quan nói: "Thi thể đã giải phẫu, chuyên gia pháp y của chúng tôi là du học từ Mỹ về, giải phẫu đã lên tới cả ngàn cái xác, báo cáo này không thể nghi ngờ."
Tôi cười: "Không phải là không tin, mà tôi có thói quen phải nhìn tận mắt."
Chúng tôi đến phòng pháp y, thi thể đã được cho vào từng túi đông lạnh. Lấy chúng ra, hai trong số đó đựng dạ dày nạn nhân, bên trong chỉ có chất lỏng. Hai túi còn lại đựng thức ăn thừa tìm thấy trong ruột non, như đã viết trong báo cáo, dạ dày hai nạn nhân đều trống rỗng, bác sĩ pháp y tìm thấy một ít cặn thức ăn trong ruột non đã được tiêu hóa khoảng 12 tiếng.
Tôi cầm một túi lên xem, cặn bã có thể nhận ra là đậu phụ, rau, thịt, giá đỗ...quả thật mức độ tiêu hóa là khoảng 12 tiếng, nhưng tôi lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Băng Tâm chỉ một thứ màu đen ở dưới đáy, hỏi: "Tống Dương ca ca, đây là cái gì?"
"Mở ra xem một chút đi." Tôi nói.
Lương cảnh quan liền biến sắc: "Tôi nghĩ hay là thôi đi, cặn bã trong bụng nạn nhân kinh tởm lắm."
Tôi cười: "Không sao chúng tôi quen rồi. Phải, mọi người cứ đi làm việc khác đi, cho chúng tôi ít thời gian."
Tiểu Đào gật đầu: "Được rồi, em ngại nhất là xem các anh nghiệm cái này. Em vẫn còn muốn nếm đặc sản địa phương một chút."
Sau khi mấy người rời đi, Lương cảnh quan hỏi nhỏ: "Sao tổ đặc án lại có tới hai pháp y?"
Tiểu Đào nói: "Một là pháp y, người còn lại anh đoán xem là gì?"
Tôi thầm cười, có đánh chết cũng chả đoán được.
Chúng tôi rót đống cặn thức ăn vào chậu, mặc dù đã ngậm tô hợp hương hoàn, nhưng cái mùi vẫn chua không ngửi được, tôi nói nhanh: "Là tương hoặc là thứ gì đó trong nước tương."
Băng Tâm cầm cái nhíp ngửi thử, nói: "Không nghi vấn gì, chúng ta có xem tiếp hay thôi?"
"Chờ đã!" Tôi nói: "Nghi vấn lớn như vậy mà không nhận ra sao? Mau đi xét nghiệm độ dày của men vi sinh."