Chương 703: Quả bom búp bê
Chúng tôi vội vàng xông vào tiệm, hình ảnh hiện trường vô cùng quỷ dị, chỉ thấy trên đất có xác một ông già, trán có vết đạn, hai cảnh sát đứng bên cạnh, xung quanh là mấy món đồ chơi chạy dây cót, đi đi quanh họ không ngừng.
Con khỉ gõ trống, con vịt lạch bạch, con gấu nhào lộn, cả ba có điểm giống nhau đó là trên người đều dùng băng dính đen quấn một vật thể, có thể là chất nổ.
Cảnh sát mặt như đưa đám nói, bọn ho đang chụp ảnh hiện trường thì không cản thận vấp phải một sợi dây, tiếp đó thì những món đồ chơi quái quỷ này chui từ trong góc ra. Họ sợ đó là bom, không dám tự tiện động vào.
Cái này không nghi ngờ chút nào là sản phẩm của Thợ Đồng Hồ, việc hắn rành nhất là chế tạo mấy cái máy móc nhỏ này.
Lương cảnh quan toát mồ hôi lạnh: "A Kiệt, a Thành, hai người ngàn vạn lần đừng lộn xộn, để tôi tìm xem cơ quan ở đâu."
Tiểu Đào ngăn lại nói: "Gọi điện cho đội phá bom tới!"
Lương cảnh quan vẻ mặt khổ sở: "Giờ đang là giờ cao điểm, vạn nhất là mìn hẹn giờ thì căn bản không kịp. Trước đây tôi học điện tử, đại khái có thể đối phó."
Tôi để ý thấy quỹ đạo hoạt động của mấy món đồ chơi này rất có quy luật, bèn lấy điện thoại ra, bấm số Tiểu Đào. Thấy sóng bị nhiễu, tôi lập tức có dự tính trong lòng, nói: "Gần đây có một nguồn nhiễu mạnh và thường xuyên. Chắc hẳn có thứ gì đang kiểm soát chúng."
Tôi giơ điện thoại lên, cẩn thận đi vòng quanh phòng, khi đến gần một bức tường, mức độ nhiễu sóng đột nhiên tăng mạnh. Trên tường có một bức vẽ, tôi xé nó xuống, phía dưới lộ ra một bộ phát tín hiệu, đang nhấp nháy đèn đỏ.
Lương cảnh quan tìm được đâu đó một cái tô vít, khi mở nắp cái thiết bị phát sóng, anh ta thở phào: "Không sao, cái này tôi xử lý được."
Anh ta tháo một ít mạch điện sát nhau, tín hiệu tắt ngúm, những món đồ chơi kia tự động dừng lại.
Mọi người tại chỗ đều thở phào nhẹ nhõm, một cảnh sát định nhặt món đồ chơi lên kiểm tra thì tôi lớn tiếng ngăn cản: "Đừng đụng, chúng có thể còn cách kích nổ khác! Mọi người ra ngoài hết đi, chờ chuyên gia gỡ bom đến xử lý."
Chúng tôi ra ngoài chờ, hơn tiếng sau một chiếc xe của bên gỡ bom chạy đến, chuyên gia dùng máy quét sau đó nói với chúng tôi, những món đồ chơi này được trang bị ngòi nổ và bộ kích hoạt cân bằng động, chỉ cần đổ ra một cái sẽ phát nổ. Mặc dù sức công phá có giới hạn, nhưng cũng đủ gây chết người, thật may là chúng tôi xử lý kịp thời.
Nghĩ đến cái dáng lung la lung lay của mấy món đồ chơi vừa đi lại, chúng tôi vẫn chưa hết sợ hãi. Xem ra Thợ Đồng Hồ đã ý thức được chúng tôi đuổi theo tới đây, không từ thủ đoạn để kìm chân.
Quay vào trong tiệm nghiệm thi, nạn nhân tuổi chừng 70, dáng người thấp bé, nguyên nhân tử vong là vết đạn bắn vào đầu, thời gian tử vong khoảng 10 tiếng trước.
Cử động khớp xương nạn nhân, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, có vẻ trước lúc chết nạn nhân ngồi trên một cái ghế. Tôi phát hiện cái ghế bên cạnh bàn có một dấu tay, dùng mắt thường cũng thấy, nạn nhân lúc đó tay nắm vào cạnh bàn, toát mồ hôi lạnh cho nên dấu tay lưu lại.
Như vậy có thể phán đoán, ông ấy có vẻ bị người ta dùng súng dí vào đầu uy hiếp để tra hỏi gì đó. Ngoài ra tôi còn tìm thấy một chiếc điện thoại di động dưới kệ bên tay trái của nạn nhân. Máy đã bấm số cảnh sát, nhưng cuộc gọi chưa được thực hiện. Hung thủ hẳn là đã phát giác động tác lén lút của nạn nhân nên nổ súng.
Tôi không khám nghiệm thêm nữa, thông tin về nạn nhân quan trọng hơn nhiều so với thi thể của ông ta. Xét theo tình hình hiện tại, việc tìm ra V.I.P là điều quan trọng nhất.
Tiểu Đào tìm thấy một quyển album hình xăm và một cuốn sách. Lật quyển album, tôi phát hiện có một trang bị xé mất, thở dài: "Hung thủ rất cẩn thận, hắn biết đầu mối này sẽ làm lộ mục tiêu."
Cầm cuốn sách lên, trên đó đều là số liệu. Tôi dò xét, phát hiện một ít quy luật, nhớ kỹ, sau đó lật quyển album chỉ vào số trang: "Nhìn này, số trang được biểu thị bằng chữ và số, trên cuốn sách cũng có."
Tiểu Đào sáp lại gần, nhìn qua nói: "Ừ nhỉ!"
Người thợ xăm này tạo ra các mẫu hình xăm, dùng ký hiệu để đánh dấu từng kiểu, đại khái là bởi vì mỗi hình xăm sẽ có giá khác nhau.
Tờ bị xé trong album đối chiếu với cuốn sách là H13, tôi giở cuốn sách ra xem, cuốn sách chỉ ghi chép lại giao dịch 10 năm trở lại đây. Xem ra việc kinh doanh của thợ xăm này không tốt lắm, mấy ngày mới có một khách.
Lật mãi tới một trang, tôi rốt cuộc tìm được mã H13, đó là một đơn hàng vào ngày 2 tháng 6 năm ngoái, không, là bốn đơn! Phía sau ông ta có ghi chú là x4, chứng tỏ hôm đó có 4 người tới xăm cái hình này.
Quả nhiên hình xăm này được sử dụng riêng cho một tổ chức, nhưng biết điều này cũng vô ích. Tôi chợt cảm thấy giận dữ, manh mối cứ như vậy mà đứt đoạn sao?
Cố gắng bắt đầu óc tỉnh táo, sắp xếp dữ liệu lại một lần, tôi nhanh chóng lật giở cuốn sách. Đột nhiên phát hiện ra, nét chữ trước và sau hơi khác nhau, mấy trang cuối nét chữ rất mờ, nhưng có thể thấy rằng chúng được viết bởi cùng một người.
Đặt cuốn sách xuống bàn, tôi nhìn quanh phòng. Tiểu Đào hỏi đang tìm gì vậy, tôi tới tủ lạnh thì tìm được một thứ, đó là một hàng chai thuốc. Cầm một chai lên, tôi nói: "Đây là thuốc chữa bệnh Parkinson, ông lão thợ xăm này mắc chứng parkinson đã nhiều năm."
Tiểu Đào trợn mắt: "Cho nên ngày 2 tháng 6 năm ngoái không phải ông ta đứng xăm, ông ta có đồ đệ?"
"Không sai! Lần này tuyệt đối không được chậm trễ, mau tìm!" Tôi nói.
Lương cảnh quan gọi điện cho bên quản lý thị trường, bên đó nói thủ tục của tiệm xăm này không đủ, thông tin đã 20 năm chưa thay đổi, cũng không biết đệ tử của ông ta là ai.
Tôi nghĩ nếu người đệ tử làm việc ở đây thì hàng xóm xung quanh nhất định sẽ biết, vì vậy đi hỏi thăm một cửa hàng gần đó. Chủ tiệm cơm hộp nói: "Cậu hỏi lão Kim phải không, năm ngoái đúng là ông ta có nhận một đệ tử, thường sang tiệm tôi mua cơm."
"Anh ta tên là gì?" Tôi hỏi.
Chủ tiệp đáp: "Bọn tôi toàn gọi cậu ta là Tiểu Kim, cũng không biết tên thật là gì..." Bỗng chủ tiệm nhìn ra đường: "Ồ, chẳng phải cậu ta kia sao?"
Quay đầu lại, chúng tôi thấy một thanh niên đeo khẩu trang đang ngó dáo dác, thấy chúng tôi để ý thì liền bỏ chạy. Tôi và Tiểu Đào vội đuổi theo, hô lớn cho Lương cảnh quan chặn cậu ta lại.
Thanh niên này cứ như con lươn, uốn người chạy vào một ngõ hẹp. Tống Tinh Thần nhanh như cắt vọt vào theo, lúc chúng tôi chạy tới thì thanh niên bị chặn lại trong ngõ cụt, đang hoảng hốt la: "Tôi không biết gì cả! Tôi không biết gì cả!"
Không hiểu sao thanh niên này lại có phản ứng mạnh như vậy, tôi hỏi dò: "Tối qua có phải cậu nhìn thấy sư phụ mình bị giết không?"
Cậu thanh niên hoảng sợ trợn to hai mắt, hành động vô thức này đã bán đứng cậu ta...