Chương 704: Khẩu cung của thợ xăm
Bị tôi đánh đòn tâm lý, bức tường phòng ngự của thanh niên nhanh chóng tan vỡ, nhưng vẫn cố yếu ớt lặp lại câu nói: "Tôi không biết gì cả!"
Tiểu Đào giơ giấy chứng nhận ra nói: "Tôi biết cậu sợ bị liên lụy, nhưng bây giờ chỉ có cảnh sát chúng tôi mới giúp được cậu. Hy vọng cậu hợp tác."
Thanh niên mắt rưng rưng nói: "Vậy tôi nói ra, liệu có thể bảo vệ tôi không?"
Tiểu Đào gật đầu: "Không thành vấn đề."
Thanh niên nhìn dáo dác xung quanh: "Tôi không muốn nói ở đây, về trụ sở cảnh sát đã."
Lương cảnh quan để vài người ở lại thu dọn hiện trường, sau đó cùng chúng tôi quay về cục. Thanh niên này tối qua tận mắt chứng kiến sư phụ mình bị bắn chết, cả ngày hôm nay không dám về nhà, cũng chưa ăn uống gì. Chúng tôi mua cho cậu ta cơm sườn heo và nước lọc, thanh niên vội vồ lấy ăn như hổ đói.
Đang ăn đột nhiên cậu ta vừa nhai vừa khóc: "Tôi đã sớm khuyên sư phụ đừng giao thiệp với đám người nguy hiểm kia, nhưng ông chẳng chịu nghe!"
Tôi với Tiểu Đào trao đổi ánh mắt, khổ sở tìm manh mối, rốt cuộc cũng xuất hiện, cả hai không kìm chế được hưng phấn. Tôi an ủi: "Đừng nóng, cứ từ từ nói."
Cậu ta kể, 20 năm trước lão Kim là thợ xăm rất nổi tiếng ở khu vực này, tính cách thì cô tịch. Cậu ta từ nhỏ đã rất sùng bái ông ta, học hết cấp 3 thì nằng nặc đòi ông nhận làm đệ tử. Nhưng lão Kim không chịu, vì thế cậu ta mặt dày ngày ngày mang lễ vật tới thăm.
Cho tới tận năm ngoái, lão Kim đột nhiên ngỏ ý sẽ thu nhận đệ tử. Cậu ta vui lắm, sau đó mới biết, thì ra lão Kim mắc chứng Parkinson, đối với thợ xăm mà nói thì đồng nghĩa với việc cắt đứt nghề nghiệp. Bởi vậy suy tính kỹ càng, ông ta quyết định sẽ truyền nghề cho thế hệ sau...
Từ đó, lão Kim dốc hết sở nghiệp truyền cho thanh niên, mà cậu ta cũng như miếng bọt biển thấm nước, chưa tới nửa năm đã học thành tài. Nhưng lão Kim không cho cậu ta đi, thanh niên vì báo ân mà nguyện ý ở lại làm mấy năm không công. Lão Kim không có con cái, coi như là ở lại chăm sóc ông ta, đến khi lão Kim từ trần sẽ ra tự lập.
Trong thời gian đi làm ở đây, cậu thanh niên chú ý thấy một chuyện lạ, cửa hàng này gần như chẳng làm ăn gì, chỉ sống dựa vào vài khách quen, có tháng thu nhập còn chả đủ tiền thuê nhà và điện nước.
Cậu ta đề nghị sư phụ dời tiệm đến khu đông đúc, chú trọng vào việc quảng cáo, giờ không phải thời đại mà khách hàng rỉ tai nhau, kỹ thuật có cao đến đâu mà không biết cách kinh doanh thì cũng chết đói.
Nhưng đầu lão Kim cứ như viên đá trong hầm cầu, vừa thúi vừa cứng, nói gì cũng không chịu thay đổi, cứ tử thủ ở tiệm này.
Tháng 6 năm ngoái, có bốn người mặt mũi dữ dằn đến tiệm, trực tiếp ném ra một túi tiền, hắn nhìn mà trợn tròn mắt. Sau đó lão Kim vẽ cho bốn người một hình xăm, đó là một hình xăm cậu ta chưa thấy bao giờ, nửa rồng nửa rắn.
Sau khi xăm xong hình, bốn người rời đi không nói một lời, lúc này cậu ta mới dám hỏi lão Kim: "Mấy người đó là xã hội đen à, sư phụ?"
Lão Kim lắc đầu: "Ta cũng không biết thân phận bọn họ. Tiểu Kim à, con phải nhớ kỹ sau này bất luận thế nào tiệm này cũng không được di dời. Hễ gặp ai muốn xăm cái hình này thì tuyệt đối đừng nhiều lời, ta và họ đã có giao ước trước."
Cậu ta không nhịn được, cố hỏi nguyên do, lão Kim giải thích, 20 năm trước đám người này tìm tới, bảo ông ta xăm hình vẽ đó. Hơn nữa cứ hàng năm lại cho vài người mới đến xem, mà cấm không cho tiết lộ với bên ngoài.
Mặc dù trước giờ lão Kim không hỏi, nhưng cũng để ý, đã có nhiều vụ giang hồ Macao thanh toán lẫn nhau, người chết có xăm loại hình vẽ này. Ông ta suy đoán, đám người này có thể là thành viên của tổ chức bí mật nào đó.
Tối hôm qua, có một người ăn mặc quái đản dẫn theo người tìm đến tiệm. Lúc đó cậu thanh niên đang đi mua đồ ăn ở bên ngoài, vừa tới cửa thì thấy tên quái nhân đang dí súng vào đầu sư phụ, quá sợ hãi mà bỏ chạy.
Trốn trong hẻm một lúc lâu mới dám mò về, trông thấy sư phụ mình nằm trên vũng máu, cậu ta không dám vào, sợ liên lụy, càng không dám báo cảnh sát.
Cậu ta cứ đi loanh quanh khu vực gần đó, cho tới khi chúng tôi xuất hiện.
Nói xong, cậu thanh niên khóc nấc, tôi vỗ vai an ủi: "Cậu cứ ở yên đây, lát nữa tôi sẽ bố trí người bảo vệ."
Thanh niên gật đầu lia lịa: "Cám ơn! Cám ơn!"
Tôi bảo Lương cảnh quan tìm kiếm hồ sơ, mất gần 2 tiếng cuối cùng cũng tìm được trong hồ sơ của tổ trưởng tiền nhiệm mấy vụ án đấu súng, người chết có xăm hình nửa rồng nửa rắn.
Lương cảnh quan nói: "Thì ra tin tức nằm ngay bên trong cục."
Tôi cười: "Đứng sau đèn thì bị tối cũng là chuyện bình thường."
Lật đống hồ sơ đã quăn hết góc, trong đầu tôi thầm cầu mong là có manh mối. Cho tới khi lật đến trang cuối cùng, đội trưởng tiền nhiệm có báo cáo: "Tổ chức có tên là tập đoàn Phong Thiên, địa chỉ ở phố XX, tôi sẽ điều tra tiếp." Phía sau là ngày tháng.
Lương cảnh quan chợt la lên: "Ngày tháng này là...trước hôm đội trưởng hy sinh!"
Tôi nói: "Xem ra cái chết của ông ta liên quan tới tổ chức bí ẩn này. Phải rồi, ông ta chết ở đâu?"
"Một tòa cao ốc, chỗ phát hiện thi thể cứ như được người ta dọn sạch vậy, chẳng có cái gì cả." Lương cảnh quan nhớ lại.
"Tới đó xem một chút đi." Tôi nói.
"Không cần đi, đã là hơn 10 năm trước, tòa nhà đó đã sớm bị tháo dỡ." Lương cảnh quan thở dài.
Mất bao nhiêu công sức cuối cùng chỉ tìm được 4 chữ tập đoàn Phong Thiên, rốt cuộc tổ chức này bí ẩn cỡ nào?
Trước mắt chúng tôi nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút, Lương cảnh quan điều động toàn bộ tài nguyên đi tìm tập đoàn Phong Thiên. Kết quả khiến người ta kinh ngạc, tập đoàn này chẳng kinh doanh gì, cũng chẳng có báo cáo thuế, không có báo cáo hải quan, cứ như một hồn ma. Tôi nghi ngờ nó dùng tên của công ty khác.
Bận rộn đến khuya cũng chẳng có tiến triển khiến ai nấy như đưa đám, lúc này Tống Tinh Thần bảo tôi: "Tiểu thiếu gia, đi với ta ra ngoài một lát."
Tôi và hắn ra ngoài, thấy Đao Thần đang đứng chờ, Tinh Thần giải thích: "Thấy các ngươi không có tiến triển, ta đã hỏi thử tiền bối, ông ta có lời muốn nói."
Tôi kích động: "Đao Thần, ngươi biết tập đoàn Phong Thiên này?"
Đao Thần gật đầu: "Hồi còn ở trong tổ chức ta có nghe qua. Bề ngoài nó là một công ty an ninh bình thường, thực tế lại là một nhánh thế lực của Cảnh Vương Gia nằm vùng. Từ rất nhiều năm trước lão đã bắt đầu dính tới việc buôn bán nội tạng, mà Đông Nam Á là một thị trường lớn, cho nên lão cài một nhóm thủ hạ thân tín tại đây để bảo vệ con đường buôn bán của mình. Đồng thời nó cũng là một lớp bảo hiểm, khi tập đoàn chính gặp nạn, nó sẽ được kích hoạt."
Tôi không khỏi kinh ngạc: "Quái lạ! Rõ ràng là thân tín của Cảnh Vương Gia, thế sao Thợ Đồng Hồ lại giết đám người này?"
"Tập đoàn Phong Thiên trực tiếp dưới quyền Cảnh Vương Gia, không nghe theo lệnh kẻ khác. Thợ Đồng Hồ chưa có quyền hạn gì nên chỉ có thể dùng biện pháp tiêu cực. Đứng trên lập trường của hắn cũng có thể hiểu được, sau khi Cảnh Vương Gia chết, tất cả đều nhắm vào V.I.P, hắn cần phải nhanh hơn một bước! Cảnh Vương Gia là người rất bảo thủ và cẩn trọng, hắn sống trong gia đình quý tộc phong kiến, áp dụng luôn hệ thống quyền lực Mãn Thanh vào tập đoàn của mình. Đám buôn người chúng tôi diệt trừ ở Phù Phong chỉ là lâu la của lão, cho nên lão chẳng hề thương tiếc, nói trắng ra là không có cửa đối với tập đoàn Phong Thiên này."
Tôi suy tư: "Xem ra tìm được tập đoàn Phong Thiên cũng tương đương với tìm được V.I.P!"