Chương 711: V.I.P
Huyết Anh Vũ càng ngày càng đưa mặt lại gần, tôi lập tức đẩy ra, cả giận nói: "Tôi không trúng một chiêu hai lần đâu, trong lòng tôi chỉ có Tiểu Đào!"
Cô ta cười đểu một tiếng tách ra, đứng dậy cầm chai rượu vang trên tủ, rót cho mình một ly, hỏi tôi có uống không, tôi lắc đầu.
Huyết Anh Vũ bưng ly rượu tới bên cửa sổ, bóng đêm bên ngoài ôm lấy đường cong cơ thể, nhưng lòng tôi chẳng chút gợn sóng, cô ta uống cạn nửa ly, hỏi: "Theo anh nghĩ thì V.I.P đại biểu cho cái gì?"
"Không phải tài sản thì cũng là quyền lực!" Tôi đáp.
Huyết Anh Vũ vỗ tay bôm bốp: "Rất nhạy bén!"
Sau đó cô ta bắt đầu giảng giải chuyện liên quan đến V.I.P. Lão già cổ hủ Cảnh Vương Gia trong tổ chức vốn có tiếng là cẩn thận. Lão chưa bao giờ tin vào náy vi tính, cho rằng thứ gì lưu trong đó đều có thể bị trộm.
30 năm qua, bằng việc buôn bán người và nội tạng, lão đã tích lũy được một số lượng tài sản kinh người. Nói không quá, số tiền đó để mua một nước nhỏ phía đông cũng không thành vấn đề.
Khoản tiền này Cảnh Vương Gia gửi trong một một ngàn tài khoản khác nhau ở ngân hàng Thụy Sỹ, mà toàn bộ số tài khoản và mật khẩu đều được một người có trí nhớ siêu cấp thuộc lòng. Người đó chính là V.I.P mà tổ chức khổ công tìm kiếm.
Ai có thể lấy được khoản tiền này, nháy mắt sẽ trở thành kẻ giàu nhất tổ chức, cho nên Cảnh Vương Gia vừa chết, tất cả đều bắt đầu điều tra, gần đây mới biết thông tin, V.I.P đang ở Macao.
Đương nhiên muốn tìm ra người này không phải điều dễ dàng, tập đoàn Phong Thiên là tâm huyết tự tay bồi dưỡng của Cảnh Vương Gia, chúng không nghe theo lệnh của bất kỳ ai ngoài lão. Người đứng đầu tập đoàn tên Cao Thiên Tuyệt, có một biệt danh là 'Người Máy' bởi vì tính tình cố chấp, không có tình cảm. Nghe nói lúc trước khi hắn làm lính đặc biệt ở Đông Nam Á, có lần nhận được một nhiệm vụ hộ tống một người quan trọng, trước khi đến địa điểm chỉ định thì không được đi đâu khác.
Kết quả trên đường họ gặp tập kích, người được hộ tống bị thương nặng, yêu cầu hắn đưa tới bệnh viện cấp cứu nhưng hắn không đồng ý. Người đó đành phải tự bỏ trốn đến bệnh viện, đang trong lúc giải phẫu thì hắn xông vào, đả thương bác sĩ, lôi người kia đi. Cuối cùng khi đến địa điểm chỉ định thì người được hộ tống đã chết, hắn suýt thì bị đội trưởng xử tử.
Còn có lần khác, quân đội của hắn yêu cầu hắn giết một lão đại xã hội đen, do hành động bị lộ nên thất bại, đội ngũ thương vong nặng, nhưng Cao Thiên Tuyệt lại không rõ tung tích. Mấy năm sau, gã lão đại kia đã sang Mỹ định cư, đổi danh tính khác thì đột nhiên ngày nọ bị tên ăn mày ngồi lề đường móc súng bắn chết. Thì ra đó chính là Cao Thiên Tuyệt, hắn vì hoàn thành nhiệm vụ mà một mực tìm cơ hội, cũng chẳng hề hay biết lực lượng đặc chủng của mình đã giải tán. Có thể tượng tượng một kẻ cố chấp như vậy sẽ sống khổ sở thế nào, sau đó về nước, được Cảnh Vương Gia thu nhận, cho quản lý tập đoàn Phong Thiên. Lúc đầu khi rút về Phù Phong, Cảnh Vương Gia để lại cho hắn một mệnh lệnh bí mật, đó là bảo vệ V.I.P, ngoài lão ra không cho bất kỳ ai tiếp xúc. Giờ Cảnh Vương Gia đã chết, nhưng hắn vẫn cố chấp với mệnh lệnh này, kể cả người trong tổ chức hắn cũng không cho tới gần.
Nói tới đây, Huyết Anh Vũ cười: "Gã đàn ông này thật quái đản, nhưng cũng rất đáng yêu, suy nghĩ đơn thuần giống như anh."
Tôi thờ ơ hỏi: "Thế tại sao cô lại muốn V.I.P?"
"Vì tiền thôi!"
"Nhưng theo tôi biết thì các thế lực trong tổ chức cũng không cân bằng. Joker và Hoàng Tuyền đứng một bên, Đỗ Thánh liên thủ với Cuồng Trù, cô một thân một mình, không sợ gây ra họa sát thân sao?" Tôi hỏi.
Tôi cho rằng cô ta sẽ nói gì đó để câu kéo sự trợ giúp của tôi, nhưng quả nhiên người phụ nữ này rất xảo quyệt, chỉ nhàn nhạt nói: "Phụ nữ là loài động vật sống theo cảm xúc. Anh có biết nếu lấy được số tiền này tôi sẽ làm gì không?"
"Ăn nhậu, chơi bời?" Tôi nói.
"Tôi sẽ quyên hết cho những trẻ em bị ung thư máu, cho công trình phúc lợi xã hội...nếu khoản tiền này bị lão già kia hoặc Cuồng Trù có được, tôi tin chúng nhất định sẽ chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực."
Tôi chỉ vào mắt mình: "Có có biết rằng mắt tôi có thể nhìn thấu lời nói dối không?". Huyết Anh Vũ sáp lại gần, chẳng có chút sợ hãi nào: "Tôi vừa nói dối ư?"
Không biết do diễn xuất chân thật hay do tư chất cô ta quá cao, tôi thật sự không nhìn ra dấu hiệu nói dối. Nhưng có đánh chết tôi cũng không tin cô ta sẽ cầm số tiền này đi làm việc tốt.
Tôi nghiêm mặt nói: "Khoản tiền này là của bất nghĩa, mỗi một tờ đều thấm đầy máu tươi. Nếu quả thật như lời cô nói, muốn mang đi tạo phúc lợi xã hội, đại khái có thể đưa cho cảnh sát mang đi quyên góp. Tới lúc đó lấy danh nghĩa của cô là được rồi."
Huyết Anh Vũ phá lên cười: "Tôi không tin tưởng bất cứ ai ngoài bản thân mình!" Vừa nói vừa ngồi hẳn lên đùi tôi, hai bắp đùi đầy đặn nõn nà chạm vào cơ thể, trọng tâm dồn vào ngực tôi, hai tay ôm cổ, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, có phải anh cũng nên tiết lộ một chút tình báo, nếu không thì thật là không có thành ý rồi, Tống đại thần thám."
Cả người cô ta ngả vào, tôi không thể không dùng tay đỡ lấy eo, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể, cũng có thể ngửi được mùi hương ngây ngất tỏa ra, trong phòng đầy là hóc môn. Nhưng nội tâm tôi không hề giao động, để cô ấy buông lỏng cảnh giác, tôi tiếp tục diễn, đây là cơ hội duy nhất để thoát thân.
Tay tôi xoa ngược lên trên lưng Huyết Anh Vũ, không cẩn thận chạm phải khóa kéo của cái váy, cô ta rỉ tai: "Đừng gấp gáp vậy mà Tống thần thám, chúng ta còn cả đêm nay."
"Cô luôn chủ động như vậy sao?" Tôi nhếch mép.
"Không, tôi đã nói, tiêu chuẩn đối với đàn ông của tôi rất nghiêm khắc. Những năm gần đây, để có một chỗ đứng trong tổ chức, tôi hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đám đàn ông kia, đã quên mất bộ dáng vốn có của mình. Tuy luôn cố tỏ ra kiên cường, nhưng nội tâm tôi đã sớm chồng chất vết thương, cần có một người bạn để tâm sự, bày tỏ, như anh chẳng hạn."
Dứt lời, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai tôi, tôi đỡ Huyết Anh Vũ dậy, thấy hai mắt cô ngấn lệ, trong lòng chợt xao động.
"Tại sao phải chọn tôi?" Tôi hỏi.
"Linh cảm!" Cô ta đưa mặt lại gần, lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, tôi bỗng dùng tay ghì vai cô ta lại: "Cảnh đẹp vỹ dạ, có giai nhân làm bạn, sao có thể thiếu rượu?"
Huyết Anh Vũ cười cười, ngón tay chạm khẽ môi tôi nói: "Tôi đi lấy."
"Không, để tôi!" Tôi đứng dậy, cầm chai rượu lên, Huyết Anh Vũ cũng bước tới sau lưng. Chợt có một cảm giác bất an đối với việc mình sắp làm, nhưng đây là cơ hội duy nhất tôi có thể chạy trốn, liền nói: "Việc hợp tác, tôi suy nghĩ một chút..." giây tiếp theo đột nhiên xoay người, đập thẳng chai rượu vào thái dương Huyết Anh Vũ. Cô ta không dám tin, trợn tròn hai mắt rồi từ từ ngã xuống.