Âm Phủ Thần Thám

Chương 712: Tuyệt tình đan

Chương 712: Tuyệt tình đan


Nhìn Huyết Anh Vũ ngã ra đất, tay cầm chai rượu tôi run rẩy, không dám tưởng tượng chính mình đã làm được.
Đầu Huyết Anh Vũ bê bết chất lỏng màu đỏ, đương nhiên không chỉ có máu mà còn là rượu nho, cô ấy chỉ hôn mê thôi. Nếu chẳng phải đã uống viên thuốc lúc trong nhà vệ sinh, e rằng đã sớm mất đi lý trí dưới sự tấn công của cô ta.
Viên thuốc này gọi là Tuyệt tình đan, do Tống Viễn Đồ tổ tiên Tống gia sáng chế, dùng trong khi xử lý vụ án, phong bế cảm xúc của mình, tránh sử sai. Lần trước ở Phù Phong, tôi rất sợ sẽ gặp lại Huyết Anh Vũ mà không cách nào đối phó. Cho nên đã điều chế viên thuốc này để phòng thân.
Giờ tôi đang chết lặng, tuy nhiên lúc giơ chai rượu đập cô ta, trong lòng vẫn hơi dao động một chút. Dưới sự mê hoặc của yêu tinh này, không có đàn ông nào giữ được tỉnh táo. Đây là thế mạnh của cô ấy, nhưng cũng là điểm yếu!
Tôi lập tức đi về phía cửa, nó đã bị khóa. Quay lại ôm Huyết Anh Vũ lên giường, váy cô ta mặc không có túi, không biết là giấu chìa khóa ở đâu.
Cũng may tác dụng của thuốc chưa hết, tôi tỉnh táo lục soát toàn thân Huyết Anh Vũ, tìm được một cái chìa khóa cảm ứng trong áo ngực, quẹt một cái, cửa liền mở ra.
Lúc sắp đi, tôi quay đầu nhìn Huyết Anh Vũ đang hôn mê, cảm giác mình thật giống như cầm thú. Nghĩ đi nghĩ lại, dùng tay chấm rượu đỏ viết mấy chữ lên tường: "Thật xin lỗi!" Sau đó ra khỏi cửa, tiện tay bẻ bỏ cái chìa khóa cảm ứng.
Đây là một tòa nhà cũ kỹ không có thang máy, tôi chạy một mạch xuống dưới, chợt thấy tim đập rộn, hô hấp dồn dập, dựa vào cầu thang thở hồng hộc hồi lâu.
Đây là tác dụng phụ của tuyệt tình đan, tình cảm của con người là tác dụng của các kích thích tố trong cơ thể, tuyệt tình đan ức chế bài tiết kích thích tố, đồng thời hạn chế nhịp tim, tiến vào trạng thái vô tình vô dục, nhưng sức lực sẽ giảm đi đáng kể.
Tôi bước ra đường, chặn một người lại mượn điện thoại, anh ta kinh ngạc liếc tôi một cái rồi bỏ đi. Tôi lại chặn người đi đường khác, kết quả vẫn vậy. Nhìn vào cửa kính ven đường thì thấy bộ dạng mình đúng là có chút bất thường, mặc sơ mi trắng, quần áo vest nhưng không có tiền và điện thoại. Cứ như trốn từ câu lạc bộ dưới đất nào đó lên vậy.
Thời đại này ai cũng cảnh giác thiếu an toàn, sợ gặp phiền toái không cần thiết, bởi vậy tôi chỉ có thể thầm than. Mình thì hoàn toàn không quen thuộc với cuộc sống nơi này, hỏi đường thì ngôn ngữ không thông, quả thật dở khóc dở cười, đành theo trí nhớ lần về, nhưng càng đi thì càng bế tắc.
Mệt mỏi, tôi ngồi phịch xuống ghế chờ xe bus, đột nhiên thấy bên kia đường có một cô bé mặc váy, tay ôm gấu bông, đang nhắm mắt lao qua dòng xe đông như mắc cửi. Thấy con bé chạy đã được 1/3 đường, tôi la lên: "Nguy hiểm!" Rồi lập tức lao đến, túm con bé về vỉa hè ngay trước khi chiếc xe tải xông tới.
Hành động mạnh, tuyệt tình đan lại phát huy tác dụng phụ, khiến tôi thở không ra hơi, chống tay xuống đầu gối mà hổn hển, vừa thở vừa khuyên: "Cháu gái, nguy hiểm quá, người nhà cháu đâu?"
Con bé ngoẹo đầu quan sát tôi, cười: "Chú à, chú ăn mặc lạ quá nha."
Tôi nói: "Nhân tiểu, quỷ đại. Con phải qua đường à, để chú dẫn con qua."
Con bé lắc lắc cái bím tóc: "Không, con đang chơi trò chơi."
"Trò chơi?"
"Chú nhìn bên kia kìa!" Con bé chỉ sang đối diện, sau đó nhắm mắt, hồi lâu không nói câu nào, khiến đầu óc tôi mơ hồ.
Đang định mở miệng thì con bé đặt tay lên mép thở dài một tiếng, quả thực tôi không biết con bé đang làm gì, cũng đành chờ đợi.
Nửa phút sau, con bé nhắm mắt chỉ về một hướng nói: "Ở đó có một chị mặc quần áo đỏ."
Rồi chỉ sang hướng khác: "Có một cô đang đẩy xe đẩy."
Lại chỉ tiếp sang bên cạnh: "Ở đó có một cặp ông bà già."
"Chỗ kia có một anh trai mới tan học!"
Con bé không cần dùng mắt mà chỉ ra toàn bộ người đi phía bên kia đường, tôi không khỏi khiếp sợ trợn tròn hai mắt, lẽ nào đây là siêu năng lực?
Con bé mở mắt ra, vui sướng la lên: "Con nói đúng hết rồi chứ?"
"Con...con làm sao làm được?"
"Đây là trò chơi con hay chơi mà.".
Tôi vẫn chưa hiểu, con bé thần bí nháy mắt: "Để con chơi trò khác cho chú xem."
Con bé nhìn lướt xuống lòng đường, sau đó nhắm mắt đọc con số. Tôi nhìn xuống, thì ra con số nó đọc đều là biển số xe, một chữ cũng không thiếu.
"Chú, con nói đúng không?" Con bé mở một mắt, tinh nghịch nhìn tôi.
Tôi giơ ngón cái lên: "Hoàn toàn đúng!"
"Tốt quá!" Con bé hưng phấn nói.
Có vẻ tôi đã biết, con bé nắm giữ một trí nhớ chụp ảnh rất hiếm thấy, bộ não phát triển hơn người bình thường, những hình ảnh nhìn thấy như được lưu trữ vào trong đầu. Cho nên chỉ cần liếc sang bên kia đường, nó có thể nhớ rõ đặc điểm của người đi đường, hơn nữa dựa vào tốc độ di chuyển của họ mà tính toán chuẩn xác vị trí sau nửa phút. Vừa nãy nó băng qua đường cũng vậy, con bé nhớ rõ quỹ đạo của các làn xe, nhắm mắt né tránh.
Mặc dù biết nguyên lý nhưng vẫn làm tôi kinh ngạc không thôi, trí nhớ gần như siêu năng lực này là vạn người không có, nghe nói một người nước ngoài đã có trí nhớ siêu phàm sau khi bị tai nạn chấn thương sọ não, có thể nhớ 20 ngàn chữ trong sách.
Thấy con bé ngây thơ hồn nhiên, tôi không kìm được mà muốn trêu chọc một chút, chỉ vào mình: "Chú cũng làm được."
"Chú nói khoác! Không biết xấu hổ!" Con bé giận dỗi.
"Để chú làm cho con xem."
Tôi phát động động u chi đồng nhìn lướt qua, nhắm mắt lại rồi nhìn hình ảnh được lưu trên võng mạc. Trước khi hình ảnh biến mất, tôi vội đọc hết những biển số xe nhìn được.
Mở mắt ra thì thấy con bé đang che miệng kinh ngạc: "Chú, chú cũng giống con!"
"Không không, chú còn kém con xa, trí nhớ của con là bẩm sinh, còn của chú là do huấn luyện..."
Còn chưa dứt lời, đột nhiên tôi bị một bàn tay thô bạo túm lấy cổ áo, đầy vào cột điện kế bên. Một người đàn ông mặc áo thun hung ác nhìn tôi, quát: "Ai phái ngươi tới? Nói!"
Tôi vội giơ hai tay lên: "Đại ca, tôi chỉ đi ngang qua."
"Đi ngang qua?" Gã ném túi thức ăn trong tay, rút dao găm ra, chỉ vào mắt tôi: "Hỏi lần nữa, ai phái ngươi tới?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất