Chương 716: Sứ giả của Cuồng Trù
Cô bé từ giữa phòng đi ra, trong tay ốm gấu bông, miệng ngáo dài. Cao Thiên Tuyệt vội vàng thu súng, nhét lại vào lưng quần, từ hành động này của hắn, có vẻ như tôi có một tia hy vọng.
Con bé trông thấy tôi thì cười vui vẻ: "Chú, là chú à. Sao chú lại tới đây?"
Đang định mở miệng thì Cao Thiên Tuyệt vỗ vai tôi: "Hắn là shipper, sẽ đi ngay thôi." Vừa nói vừa dùng lực bóp.
Con bé thất vọng: "Haiz, phải đi rồi sao?"
Cao Thiên Tuyệt liếc tôi một cái: "Được rồi, ngươi đi đi."
Tôi nói: "Cao tiên sinh..."
"Bảo ngươi đi thì đi đi, sao nói nhảm nhiều như vậy?" Hắn mắng rồi quay qua cô bé con: "Nam Nam, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta dọn nhà."
"Tại sao lại phải dọn nhà?" Cô bé mặt đầy thất vọng, buông con gấu bông xuống.
"Bởi vì..." Cao Thiên Tuyệt đang lựa lời, tôi chen vào: "Bởi vì có người đuổi giết hai người, nhưng vị đại thúc này lại không muốn hợp tác cùng cảnh sát."
Cao Thiên Tuyệt hung hăng lườm tôi, từ quan hệ của họ có thể nhận ra, cô bé là điểm yếu của hắn, mặc dù làm thế là hèn hạ, nhưng đây là cách duy nhất để giải quyết chuyện này.
Cô bé kinh ngạc, ánh mắt chuyển qua Cao Thiên Tuyệt: "Là thật sao? Chú cứ nói là vì chúng ta chưa đóng tiền phòng."
Cao Thiên Tuyệt như sắp phát điên, nhưng trước mặt con bé hắn vẫn kìm chế, nói: "Nam Nam, con đi ngủ trước đi, ta nói chuyện với chú này một chút."
"Được, hai người đừng làm ồn nha." Nói rồi con bé vào phòng đóng cửa. Cao Thiên Tuyệt đột nhiên túm cổ áo tôi, nhỏ giọng quát lên: "Khốn kiếp, ai bảo ngươi nói ra?"
Tôi đáp lại: "Con bé thông minh như vậy, nó có quyền được biết tình hình thực tế."
"Ngươi muốn chết?"
"Cao tiên sinh, anh bảo vệ con bé, không hoàn toàn là vì mệnh lệnh của Cảnh Vương Gia, đúng không?" Tôi nhấn mạnh từng chữ.
Cánh mũi Cao Thiên Tuyệt phập phồng, cả hai cứ thế nhìn nhau rồi đột nhiên hắn lỏng ra, toàn thân như xì hơi nói: "Cảnh Vương Gia đối với ta có ân tái tạo, mệnh lệnh của ông, ta nhất định sẽ chấp hành, nhưng..."
Hắn ngẩng đầu lên: "Nam Nam là một kho tiền di động, một số tiền lớn như thế, Cảnh Vương Gia không thể lấy vèo cái đi được. Sau khi lấy được số tài khoản và mật mã, ông ta nhất định sẽ giết Nam Nam, ta tin chắc là như vậy."
Từ ánh mắt của hắn có thể nhận ra một tia mê man cùng với không đành lòng. Hắn là một người trung thành, nhưng lại có cảm tình giống như cha con với con bé, hai người khiến hắn phát sinh mâu thuẫn trong lòng.
Tôi nói: "Nếu như Nam Nam rơi vào tay thiên vương khác, chúng cũng sẽ làm vậy. Đám người này so về độ tàn nhẫn, chẳng kém gì Cảnh Vương Gia."
"Cái này ta biết!" Cao Thiên Tuyệt gật đầu.
"Hợp tác với cảnh sát đi, chúng tôi sẽ đóng băng tài khoản đó, để những chữ số này hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Nam Nam cũng sẽ không trở thành mục tiêu nữa." Tôi tiếp tục khuyên.
Mắt hắn lại lộ ra hung quang: "Ta đây không tin tưởng các ngươi. Cảnh sát lúc nào cũng đầy hoa ngôn xảo ngữ, nói một đằng làm một nẻo."
"Nhưng ít nhất thì chúng tôi cũng không mơ tưởng số tiền kia, sẽ không làm tổn thương đến cô bé vô tội này."
"Cút! Cút ngay trước khi ta bắn nát đầu ngươi!"
"Cao tiên sinh..."
"Cút!" Cao Thiên Tuyệt hung ác hét lên, tôi biết giao thiệp chỉ có thể chấm dứt tại đây, có lẽ để hắn chấp nhận hợp tác thì còn cần thời gian.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng hỗn loạn, Cao Thiên Tuyệt vọt tới màn hình camera, chỉ thấy lầu một nghi ngút khói, thủ hạ của hắn thi nhau ôm cổ ngã xuống, cảnh sát cũng không ngoại lệ.
Tâm trạng tôi sợ hãi, nhưng quan sát kỹ lại, những người này chỉ là hôn mê, không có dấu hiệu trung độc, tôi mới có chút yên lòng.
Tống Tinh Thần đột nhiên vọt vào la lên: "Tiểu thiếu gia, xảy ra chuyện!"
"Ai cho phép ngươi vào?" Cao Thiên Tuyệt hét lên, ôm lấy tôi, rút súng dí vào đầu: "Có phải là các ngươi làm?"
Tôi cười khổ: "Anh suy nghĩ một chút đi, phía dưới có cả người của chúng tôi, huống gì anh đã từng thấy cảnh sát dùng loại khói bỉ ổi thế này bao giờ chưa?"
Nói đến khói, tôi vội suy nghĩ nhanh, đây không phải là phong cách của Joker, nếu là hắn thì đã trực tiếp cầm súng mà vào. Thủ đoạn này tôi từng gặp, chỉ có thủ hạ của Lục đạo Cuồng Trù, thấu xương hương.
"Á!" Cao Thiên Tuyệt đột nhiên kêu thảm một tiếng, ôm bụng, hộc máu. Hai mắt hắn dữ tợn lườm tôi: "Khốn kiếp, hạ độc?"
Hắn giơ súng lên nhắm vào tôi, Tống Tinh Thần kinh hô một tiếng lập tức kéo tôi sang một bên. Đạn bắn chệch, Tống Tinh Thần túm cổ tay hắn bẻ gập, khẩu súng rơi xuống đất.
Cao Thiên Tuyệt ôm bụng, đau chết đi sống lại, đầu hắn đầy mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: "Nam Nam!"
Hắn xoay người định xông vào phòng của Nam Nam, đột nhiên ngã ra, đụng đổ cả bàn uống trà, chai bia rơi ra đất, tôi ngửi thấy một mùi tỏi gay gay, có người hạ độc trong chai bia!
Nhưng rõ ràng chai bia này vừa mới được khui, hơn nữa trong tủ lạnh có rất nhiều chai, ai có bản lĩnh này chứ.
Tôi phát động động u chi đồng nhìn lên, chỉ thấy xà nhà có một sợi tơ rất khó nhận ra, còn dính một ít chất lỏng. Thì ra trong lúc chúng tôi nói chuyện, có kẻ đã hạ độc vào chai bia, thủ đoạn thâm độc cỡ nào!
Tôi vội đỡ Cao Thiên Tuyệt lên, bảo Tinh Thần cho mình một viên giải độc, nhét vào miệng hắn, ngửa đầu hắn ra sau ép nuốt xuống. Sau đó dùng khăn tay nhét vào mồm hắn, lưỡi cứng ngắc, hàm răng không ngừng nghiến, rất dễ cắn đứt lưỡi.
Vạch mí mắt hắn ra, xung quanh đã xuất hiện tia máu màu đen, nhưng mức độ không quá nặng, hắn mới chỉ uống có vài ngụm bia, nếu cấp cứu kịp thời vẫn có thể cứu sống.
Lúc này trong phòng vang lên tiếng hét chói tai, không đợi tôi mở miệng, Tống Tinh Thần liền lao đến. Cửa phòng ngủ bị đá văng, một tên mặc vest sọc kề dao vào cổ Nam Nam la lên: "Không được bước tới!"
Người này hẳn là tên đã hạ độc, qua lời Đao Thần kể, trong tay Cuồng Trù có ba tên sứ giả, Vô Biên Sắc có thể dịch dung thành bất kỳ ai, Thấu Xương Hương giỏi dùng khói, Nhân Gian Vị chuyên về độc.
Tên này chắc chắn là kẻ vừa hạ độc, bởi vậy hắn hẳn là Nhân Gian Vị!
Tôi đứng dậy, đi tới cạnh Tinh Thần nói: "Ngươi không dám đả thương con bé đâu!"
"Ha ha, bị ngươi nhìn ra, đã vậy ta đổi cách uy hiếp khác."
Nhân Gian Vị thu con dao lại, bàn tay lật một cái xuất hiện một viên thuốc màu đen, hắn bóp quai hàm Nam Nam, nhét viên thuốc vào miệng con bé, thô bạo hét lên: "Nuốt hết cho ta!"