Âm Phủ Thần Thám

Chương 717: Thấu Xương Hương, Vô Biên Sắc, Nhân Gian Vị

Chương 717: Thấu Xương Hương, Vô Biên Sắc, Nhân Gian Vị


Thấy Nhân Gian Vị cướng ép nhé viên thuốc vào miệng Nam Nam, tôi đưa mắt ra hiệu cho Tinh Thần, sau đó lập tức hô lớn: "Nhân Gian Vị!"
Bị người khác gọi tên, theo bản năng Nhân Gian Vị ngẩng đầu lên, trong nháy măt tôi phát động minh vương chi đồng, hắn như bị điện giật hét thảm một tiếng, che mắt lui lại phía sau. Tống Tinh Thần lao tới rút đao đâm thẳng về phía Nhân Gian Vị.
Hắn vội vàng đẩy Nam Nam ra, nhảy về phía sau một bước, rút con dao ra chống đỡ. Tống Tinh Thần dùng thân mình bảo vệ Nam Nam, đồng thời đón đòn phản kích của Nhân Gian Vị. Hai bên giao thủ kịch liệt, thanh hắc đao của Tinh Thần càng đánh càng nóng lên, càng trở nên sắc bén, chém đứt không biết bao nhiêu đồ đạc trong phòng.
Đột nhiên dưới sàn nhà bốc lên một mùi thơm nhè nhẹ, tôi cảm giác toàn thân như nhũn ra, lòng thầm than một câu tệ hại.
Tống Tinh Thần cũng trúng chiêu, thế công của Nhân Gian Vị càng thêm hiểm ác, Tinh Thần gần như không giơ nổi đao, chỉ có thể phòng ngự tiêu cực. Đột nhiên Nhân Gian Vị đánh bật đao của Tinh Thần, đâm dao về phía ngực hắn.
Đúng lúc này Nam Nam xông tới trước mặt Tinh Thần, giang hai tay ra hét lớn: "Không được!"
Mắt thấy dao sắp đâm trúng Nam Nam, Nhân Gian Vị chuyển lưỡi đao một cái, thắng bại phân trong nháy mắt, Tống Tinh Thần dồn hết sức chém thẳng vào cổ họng hắn. Nhân Gian Vị kinh ngạc trợn trừng hai mắt, tay ôm cổ quỳ xuống.
Tống Tinh Thần cũng kiệt sức chống đao xuống sàn, lưỡi đao nóng bỏng làm máu tươi bốc hơi nghi ngút.
Biết Thấu Xương Hương đang ở bên dưới giở trò, tôi vội xé khăn tay thành ba mảnh, mở chai bia trên bàn, thấm ướt rồi đưa cho hai người: "Nhanh, bịt lên mũi!"
Nam Nam nhổ viên thuốc trong mồm ra, con bé thật rất thông minh, nó biết Nhân Gian Vị không dám đả thương mình nên mới dùng cơ thể chắn cho Tinh Thần. Nhưng vừa rồi thật là mạo hiểm, vạn nhất Nhân Gian Vị không dừng tay, cái mạng nhỏ của con bé đã xong rồi.
Tôi nói: "Thấu Xương Hương vẫn còn ở phía dưới, ta đi đối phó hắn!"
"Không, cùng đi!" Tinh Thần gắng gượng đứng dậy. Chúng tôi xuống lầu dưới, phát hiện mặt đất cắm đầy ống trúc đang nhả khói, vội dùng vái thấm ướt bịt chúng lại, rốt cuộc mùi thơm cũng biến mất. Hai chúng tôi ngậm giải độc đan, cảm giác mềm nhũn mới từ từ tiêu tan. Với tình hình hiện tại, đuổi theo Thấu Xương Hương không có ý nghĩa, tôi mở điều hòa xua đi hết khói độc còn tàn dư, sau đó qua ôm lấy Tiểu Đào lắc lắc, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra hỏi: "Tống Dương, em bị làm sao vậy?"
"Trúng hương mê." Tôi nói.
Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tiểu Đào nhìn tôi một chút rồi lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Tống Tinh Thần huých tay tôi, thấp giọng nói: "Ba gã sứ giả của Cuồng Trù luôn hành động chung. Liệu Vô Biên Sắc có trà trộn trong đây không?"
Nhìn vòng quanh những người nằm la liệt dưới đất, tôi nói: "Không sao, ta có thể nhận ra."
Quay trở lại trên lầu, Nam Nam đang đứng cạnh Cao Thiên Tuyệt, lo lắng hỏi: "Chú, đại thúc có thể bị chết không?"
Tôi trấn an: "Không đâu, đại thúc chỉ trúng độc nhưng liều lượng không đủ chết người. Bây giờ chú gọi xe cứu thương liền."
Tôi gọi 120, sau đó liên lạc với cảnh sát địa phương. Cúp máy, Nam Nam nghiêm mặt nói với tôi: "Ban nãy hai chú nói chuyện con đều nghe thấy hết rồi. Chú là cảnh sát phải không?"
"Cứ cho là vậy đi." Tôi gật đầu.
Nam Nam buồn buồn: "Con từ nhỏ không có người thân, là đại thúc vẫn luôn chăm sóc, bảo vệ con. Chú ấy là người tốt, chú cảnh sát à, cầu xin chú ngàn vạn lần đừng bắt chú ấy."
Tôi vuốt ve đầu con bé: "Yên tâm đi, con và đại thúc đều không sao hết, bọn chú sẽ bạo vệ hai người. Con đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi nha."
"Chú, chú tìm con cũng là vì mấy con số kia sao? Con biết đám người xấu đó cũng nhắm vào chúng."
Trước mặt cô bé thông minh như vậy, tôi không cách nào lừa dối, vì thế ôn hòa đáp: "Con biết những chứ số đó đại biểu cho cái gì không?"
"Biết! Là một ông lão bắt con nhớ kỹ, con không thích ông lão đó, ông ta dữ tợn lắm. Con nghe được những chữ số này đại biểu cho rất nhiều tiền, đếm không xuể." Nam Nam đáp.
Tôi gật đầu: "Không sai, chúng ta phải đóng băng những con số này, như vậy không ai có thể lấy được tiền thông qua nó, cũng sẽ không còn kẻ xấu đến tìm con nữa."
"Đóng băng? Bỏ chúng vào tủ lạnh sao?" Nam Nam không hiểu nhìn tôi.
Tôi cười: "Cũng gần như vậy."
"Chú không gạt con?"
"Nếu không chúng ta ngoắc tay?" Tôi khẽ mỉm cười.
Nam Nam đưa ngón cái nhỏ xíu ra, cùng tôi ngoắc tay, mặt lộ ra nụ cười: "Con tin chú là người tốt."
Nhân lúc Nam Nam thu xếp đồ đạc, tôi và Tinh Thần mang Cao Thiên Tuyệt xuống lầu, mọi người đã hết chịu tác dụng của thuốc, lục tục tỉnh lại, tôi lén tăng nhiệt độ điều hòa, vài người tỉnh dậy than phiền: "Sao nóng như vậy?"
Đương nhiên thứ họ quan tâm hơn là tình hình Cao Thiên Tuyệt, chúng tôi kể lại cho họ nghe. Năm phút sau mọi người đều tỉnh hết, Lương cảnh quan ôm đầu nói: "Quá sơ suất, lại trúng chiêu!"
Băng Tâm mặt đỏ bừng, không ngừng dùng vạt áo phe phẩy: "Nóng quá đi!"
Tôi nhìn vòng quanh tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lương cảnh quan, anh ta hỏi: "Sao thế, Tống cố vấn?"
"Đừng giả bộ, Vô Biên Sắc!" Tôi lạnh lùng nói, tiện tay tắt điều hòa đi.
Lương cảnh quan cười cười: "Tống cố vấn, anh đang đùa gì thế, đã tìm được V.I.P chưa?"
Tôi đưa mắt cho Tinh Thần, hắn liền tiến tới bên cạnh Lương cảnh quan. Lương cảnh quan hoảng hốt lui về phía sau một bước, nhưng trong phòng toàn là người của tập đoàn Phong Thiên, hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Tôi tăng thêm âm lượng: "Ngươi thử nhìn lại xem, tất cả mọi người trong phòng đều nóng tới mức mồ hôi đầy mặt, riêng mặt ngươi lại không có. Câu trả lời chỉ có một, đó là da mặt ngươi là giả!"
Tiểu Đào lập tức rút súng chĩa vào hắn, mọi người cũng đồng thời rút vũ khí ra, mắt đăm đăm lườm. Lương cảnh quan cười nham hiểm, phát ra giọng nói phụ nữ: "Tống đại thần thám quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ liếc mắt đã phát hiện ta dịch dung. Có điều nếu ta đang ở đây thì Lương cảnh quan thật đang ở đâu, có cần ta gợi ý không?"
Tôi nói: "Sắc, Hương, Vị, ba sứ giả trước giờ luôn hành động chung. Nhân Gian Vị đã chết, Lương cảnh quan nhất định là bị Thấu Xương Hương mang đi."
"Thông minh! Mang V.I.P tới trao đổi đi."
"Mơ tưởng, giá trị Lương cảnh quan không thể so sánh với V.I.P, trao đổi với ngươi thì được." Lời nói của tôi dĩ nhiên là phô trương thanh thế, chứ đừng nói là Lương cảnh quan, cho dù chỉ là một người đi đường tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Vô Biên Sắc ngửa mặt lên trời cười lớn: "Lần này chấp hành nhiệm vụ, ta đã không màng đến sống chết. Nếu không mang được V.I.P về cho chủ nhân, ta cũng như là đã chết."
Người của Phong Thiên sớm đã đằng đằng sát khí, chuẩn bị trút lửa giận lên người cô ta, tôi cố ý nói: "Không ngờ ngươi giác ngộ cao như vậy. Tiểu Đào, Băng Tâm, chúng ta đi ra ngoài để cho huynh đệ Phong Thiên chiếu cố cô ta một lát."
Tiểu Đào cũng đổ dầu vào lửa: "Các vị, chỉ cần không giết chết thì muốn làm gì cũng được, cứ coi như tổ đặc án không biết gì."
Vô Biên sắc sợ đến chân tay run rẩy, đột nhiên rút súng định tự sát, lại bị mười mấy tên giữ lại, cứ như con ruồi mắc mạng nhện. Tôi nói: "Hỏi ngươi lần cuối, có trao đổi con tin không?"
Vô Biên Sắc khẽ cắn răng: "Các ngươi chắc chắn?"
"Dĩ nhiên!" Tôi gật đầu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất