Âm Phủ Thần Thám

Chương 723: Ngựa gỗ đu quay

Chương 723: Ngựa gỗ đu quay


Chúng tôi bất động, tên kia núp sau ngựa gỗ cũng bất động, chúng tôi vừa định tiếp cận thì hắn lập tức bấm nút nổ súng, cục diện này thật khó có lời giải.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi hỏi Tiểu Đào: "Tầm bắn hiệu quả của súng lục là bao xa?"
Nàng không chút nghĩ ngợi, đáp: "50m!"
Tôi nhìn một chút, nói: "Khoảng cách từ đây tới đó cũng cỡ 50m, chúng ta có thể dụ hắn ló đầu ra, sau đó bắn chết."
Dùng súng lục bắn xa, độ chính xác chắc chắn không bằng sniper, nhưng hiện giờ không thể điều động đặc nhiệm. Nếu chúng tôi 'ăn gian', có trời mới biết Joker sẽ làm gì Tôn Lão Hổ.
Tiểu Đào nói: "Hồi còn học ở trường, thành tích môn bắn súng của em cũng không tệ lắm, hẳn không thành vấn đề."
Lương cảnh quan nói theo: "Còn có tôi, cả hai thử mạo hiểm xem."
Lương cảnh quan bị thương ở chân, chúng tôi bảo anh ấy ở lại ngắm bắn, Tiểu Đào sẽ sang chỗ khác. Giờ có một vấn đề ở đây, đó là ai sẽ là người dụ tên kia ló đầu, tôi nói: "Để anh, chỉ cần nhìn thấy mắt hắn, anh có thể khiến hắn đứng hình mấy giây."
"Không được, như vậy quá nguy hiểm." Tiểu Đào lập tức phản bác.
"Đã tới đây rồi thì độ mạo hiểm của mọi người đều như nhau, anh cũng không ngoại lệ. Nhiệm vụ này chỉ anh mới có thể hoàn thành." Tôi nói.
Chợt Đao Thần đặt tay lên vai tôi: "Ngươi không nên đi, mắt ngươi có tính giới hạn, nếu như thất thủ sẽ vạn kiếp bất phục." Nói xong hắn nhặt một viên đá lên: "Trong khoảng cách 50m, ta có thể ném trúng hắn!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, quyết định như vậy. Hai vị cảnh quan, chuẩn bị đi!"
Đao Thần không cho tôi cơ hội phản đối liền đi ra ngoài. Cao Thiên Tuyệt kinh ngạc hỏi: "Lão nhân gia này rốt cuộc có lai lịch gì?"
Đao Thần tự ý hành động, mọi người không thể không phối hợp, Tiểu Đào dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới một cái đĩa bay ẩn người. Tôi căng thẳng theo dõi bóng lưng Đao Thần, khu hắn tới phạm vi 10m, cơ quan khởi chạy, các họng súng thò ra. Nhưng lần này tên thủ hạ kia lại không thò đầu lên.
"Nguy hiểm, mau quay lại!"
Tôi hét lên, nhưng đã không còn kịp nữa, nháy mắt các họng súng thi nhau nhả đạn, hỏa lực nhắm về bốn phương tám hướng. Nhưng sự việc vượt qua sức tưởng tượng của chúng tôi, Đao Thần không trúng đạn, hắn lại cứ từ từ di chuyển giữa dàn hỏa lực, ung dung như chỗ không người.
Tôi đột nhiên hiểu ra, những con ngựa gỗ xoay tròn này có góc và tốc độ cố định, hắn đã sớm nhìn ra, di chuyển theo góc chết của nòng súng sẽ không bị dính đạn.
Có điều hành động này cũng quá kinh tâm động phách, áo choàng của Đao Thần lay động dưới luồng đạn, chỉ cần đi nhầm một bước thôi sẽ bị xé tan tành. Khi tới gần đu quay khoảng 5m, tên thủ hạ kia đột nhiên đứng lên, tay cầm súng máy hét: "Đeo mặt nạ, ngươi cũng đẹp trai đấy!"
Đao Thần ném vút một cái, viên đá trúng ngay cổ tay tên hề, hô lên: "Động thủ!" Sau đó lập tức nhào người xuống, nấp vào góc chết của nòng súng.
Hai phát súng đồng thời vang lên, trên ngực tên hề xuất hiện hai lỗ máu, trợn trừng mắt ngã xuống.
Nhưng đạn bắn vẫn chưa dừng, Đao Thần nằm sát dưới chân ngựa gỗ không nhúc nhích, cho đến hai phút sau, nhiệt độ của nòng súng khiến thân ngựa bốc cháy, khói bốc nghi ngút.
Đao Thần nhanh chóng vọt tới giữa trục quay, giật con búp bê dính máu về. Nguy hiểm giải trừ, rốt cuộc chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Đao Thần ném con búp bê cho tôi, phía sau nó có một khe hở, bên trong là một tấm bản đồ. Mở ra, vẫn là 1/3 tấm bản đồ công viên, nhưng chẳng có thông tin gì trên đó. Có lẽ mấu chốt nằm ở trang cuối cùng.
Bộ đàm vang lên tiếng đội trưởng đội đặc nhiệm, anh ta hỏi: "Tình hình bên trong thế nào, tôi vừa nghe có tiếng súng."
Tôi đáp: "Không sao, không có ai bị thương."
"Mọi người cẩn thận nhiều hơn!"
Tôi hỏi Lão Yêu địa điểm kế tiếp ở đâu, hắn lo lắng gõ phím: "Các ngươi mau rời khỏi đó đi, có một nhóm vật thể khả nghi đang tới gần."
Vừa dứt lời thì một trận tiếng rầm rầm vang lên, cùng với tiếng kêu gào: "Lão đại, mau giết chúng tôi đi!"
Quay đầu nhìn lại, một đoàn xe điện đụng lớn đang xông thẳng về phía chúng tôi, thành viên của tập đoàn Phong Thiên ngồi bên trong, hay tay bị cố định ở tay lái, phía sau là một dây ăng ten.
Cao Thiên Tuyệt giật mình nói: "Sao lại biến thành như vậy?"
Một trong số những tên bị trói nói: "Joker bắt chúng tôi, hắn..."
Lời còn chưa dứt, cả người và xe của hắn nổ tung, máu thịt bắn tung tóe, những tên khác la lên: "Joker nhét bom điều khiển từ xa trong người bọn tôi, mau giết chúng tôi đi!"
"Lão Quy, Tiểu Từ!" Cao Thiên Tuyệt siết chặt nắm đấm, gọi tên thủ hạ của mình.
Chúng tôi vội túm lấy tay hắn lôi về phía sau, đoàn xe điện đụng không ngừng đuổi theo, đội trưởng hỏi tôi trong bộ đàm: "Xảy ra chuyện gì, có cần chúng tôi phái sniper trợ giúp không?"
"Không...không cần." Đối mặt với tình cảnh này tôi quả có chút luống cuống.
"Cảnh quan!" Cao Thiên Tuyệt rơi nước mắt nói: "Xin đưa súng cho tôi!"
Tiểu Đào cũng hoảng loạn chẳng khác gì: "Nhưng..."
Những người này căn bản là không thể cứu, bọn họ tiến tới gần, Joker sẽ cho nổ quả bom trong người họ, nhưng chúng tôi tuyệt đối không được nổ súng đối với con tin. Joker làm như vậy là muốn ép chúng tôi vượt qua ranh giới cuối cùng.
Cao Thiên Tuyệt trực tiếp đoạt khẩu súng trong tay Tiểu Đào, nhắm ngay đầu một người: "Tiểu Phong, thật xin lỗi!"
"Lão đại, đi theo anh là vinh hạnh của tôi!"
Một tiếng súng vang lên, đạn bắn trúng chỗ gồ giữa ngực, lập tức cả người anh ta phát nổ.
"A Hán, thật xin lỗi!"
"Mạng tôi là lão đại cho, chết không hối hận!"
"A Hoàng, thật xin lỗi!"
"Lão đại, kiếp sau gặp lại!"
Dưới từng tiếng vĩnh biệt đầy chua xót, Cao Thiên Tuyệt lần lượt bắn chết thủ hạ của mình, chúng tôi nhìn mà cũng hồn phi phách tán, nước mắt trào lên khóe mắt.
Đảo mắt một cái, những quả bom người này chỉ còn lại 3 tên, nhưng Cao Thiên Tuyệt đã hết đạn, hắn bóp cò súng lạch cạch, nghiến răng nghiến lợi. Lương cảnh quan nói: "Tội nghiệt này không cần anh phải một mình gánh vác."
Dứt lời anh ta đưa súng lên bắn chết 3 người cuối cùng. Dưới tiếng nổ đinh tai nhức óc, nguy hiểm đã được giải trừ.
"Khốn kiếp!" Cao Thiên Tuyệt vứt súng, nghiến răng đấm mạnh vào quầy bán vé bên cạnh: "Joker, ta phải tự tay làm thịt ngươi!"
Chúng tôi đứng đó chẳng biết nói gì, bất kỳ lời an ủi bào lúc này đều là tàn nhẫn, chờ khi tâm tình hồi phục, hắn lau nước mắt nói: "Ta không sao, từ lúc họ gia nhập Phong Thiên đã có giác ngộ, tội danh giết người cứ để mình ta chịu."
Tiểu Đào nói: "Anh đã cứu chúng tôi, nếu còn bắt anh chẳng phải không có lương tâm sao?"
Trong tai nghe chợt vang lên giọng Lão Yêu, hắn nói: "Tiểu Tống Tống, bên phía thuyền hải tặc có mai phục, các ngươi phải cẩn thận, có vẻ rất đông đấy!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất