Chương 722: Tàu lượn kinh hoàng
Lương cảnh quan nói: "Không thể ngồi cái tàu lượn này, chính năm xưa vì nó gây tai nạn mà công viên này mới bị bỏ hoang. Hai mươi năm không bảo trì, phần ghế ngồi đã bị tàn phá nghiêm trọng, ngồi lên đồng nghĩa với liều mạng."
Tôi ngẩng đầu nhìn ra phía xa, con búp bê kia được đặt trên đường ray, nếu ngồi tàu lượn, nó sẽ bị nghiền nát, hẳn là không phải Joker muốn chúng tôi ngồi.
Đao Thần hất tà áo choàng, nói: "Ta leo lên thử xem, kết cấu của cái này rất dày đặc, có thể leo được."
Cao Thiên Tuyệt nói: "Lão nhân gia, ông nghỉ ngơi đi, công việc nguy hiểm này để cho tôi."
Tôi dặn dò: "Anh cẩn thận đấy."
Cao Thiên Tuyệt cười cười: "Dẫu sao ta cũng đã từng đi lính đặc biệt ở Đông Nam Á, trèo lên cái này như chơi trò chơi, các ngươi cứ ở dưới đất mà yểm trợ."
Vừa nói hắn vừa leo lên, chân tay linh hoạt như con vượn leo thoăn thoắt, bộ khung kim loại cũ kỹ phát ra tiếng ken két khiến người nhìn bất an. Mắt thấy hắn sắp leo đến nơi, đột nhiên cả kết cấu đung đưa, một luồng ánh sáng mạnh chiếu qua.
Ánh sáng đột ngột chiếu tới khiến con mắt tôi gần như mù, tôi hỏi đó là cái gì, Tiểu Đào nói: "Là vài người ngồi trên cáp treo."
Chợt có một loạt tiếng súng, tôi dụi mắt mấy cái mới nhìn rõ, thì ra là một tốp chú hề đeo mặt nạ gấu đang ngồi trên một chiếc tàu lượn cũ kỹ với súng máy trên tay. Đoạn đường mà chúng đi song song với con đường mà Cao Thiên Tuyệt đang leo, mấy tên hướng về phía hắn nổ súng, Cao Thiên Tuyệt lập tức nấp sau đường ray, đạn bắn liên tiếp vào xà thép, mấy thanh thép đã gỉ bị đánh gãy.
Tàu lượn tốc độ rất nhanh, ảnh hưởng đến độ chính xác của chúng, theo bóng đoàn tàu lượn gầm rú lao qua, nguy hiểm cũng tạm thời được giải trừ. Nhưng chỉ một phút nữa, tàu của chúng sẽ đi qua nơi này, Cao Thiên Tuyệt và chúng tôi đều nằm trong phạm vi nổ súng của chúng.
"Một đám liều mạng!" Tiểu Đào mắng.
"Tìm cách dừng chúng lại." Tôi nói.
Lương cảnh quan nói: "E là không kịp, cầu giao điện ở lối vào, cách đây tận 400m."
Đột nhiên Đao Thần tung người, nhảy đến kết cấu thép, trèo lên kết cấu, động tác còn nhanh hơn Cao Thiên Tuyệt, chúng tôi nhìn ngây cả người. Tôi thoáng biết hắn định làm gì.
Đao Thần lao đến đường ray phía dưới, rút thanh đoản đao lạnh buốt dùng sức chém. Đường ray tóe lửa, âm thanh giòn cứng vang lên, một đoạn đã bị phá hỏng, sau đó hắn nhanh chóng lui xuống đất.
Cao Thiên Tuyệt ở trên cao khen ngợi: "Lão nhân gia, may mà có ông!"
"Đừng nói nhiều, nhanh lên một chút, giá thép có thể sẽ sập."
Cao Thiên Tuyệt vội vàng trên lên phía trên, đến đỉnh đường ray, hắn dùng sức kéo con búp bê, nhưng lôi thế nào cũng không được, bực mình mắng: "Bị cột vào đây rồi!" Tiếp đó hắn kéo mạnh khiến con búp bê rách toạc, bên trong rơi ra một vật, Cao Thiên Tuyệt nhanh tay chộp lấy.
Hắn nhìn thứ trong tay, nói: "Hình như là một tấm bản đồ."
Lúc này ánh đèn tàu lượn đã càng ngày càng gần, tôi thúc giục: "Xuống mau đi!"
Cao Thiên Tuyệt ngậm tấm bản đồ trong miệng, dùng cả hai tay hai chân leo xuống. Chiếc tàu lượn ngồi đầy đám thủ hạ Joker lao qua, chúng nã súng về phía chúng tôi, mọi người rối rít tìm chỗ trốn.
Chợt có tiếng va chạm, tiếng súng ngừng, thay vào đó là tiếng đám thủ hạ hét thảm. Tàu lượn đi vào chỗ đường ray bị Đao Thần phá hỏng, cả đám vọt vào trong giá thép, lửa văng tung tóe, toàn vộ kết cấu bị lực cộng hưởng, thi nhau đổ sập.
Cao Thiên Tuyệt còn cách mặt đất khoảng 3m, hắn tung mình nhảy một cái, lăn mấy vòng trên đất, sau đó chạy về phía chúng tôi. Sau lưng hắn cả khung kết cấu đổ sập, tiếng vang không ngừng, bụi tung mù mịt. Cao Thiên Tuyệt lau mồ hôi lạnh nói: "Thật con mẹ nó kích thích! Đã lâu lắm rồi không kích thích như này, khiến ta nhớ đến hồi làm nhiệm vụ ở Thái Lan!"
Nhìn nét mặt vui vẻ của hắn, tôi thậm chí chẳng thể tin vào mắt mình, lại có ngày mình liên thủ với thuộc hạ của Cảnh Vương Gia? Có điều bất kể thân phận hắn là gì, từ trong tâm khảm vẫn là một gã đàn ông ngay thẳng.
Nhận tấm bản đồ hắn đưa, thực ra chỉ là 1/3 tấm bản đồ hoàn chỉnh, trên tấm này chẳng có thông tin gì cả, tin tức mấu chốt hẳn giấu ở hai tờ còn lại.
Cất kỹ tấm bản đồ vào túi, lúc này bụi cũng dần lắng xuống, chúng tôi nhìn thấy đám thủ hạ vừa nãy chết kẹt giữa đống thép, cơ thể đều bị đâm thủng. Nhưng điều khiến người ta lạnh gáy là, trên mặt chúng lại mang theo nụ cười.
Lão Yêu chép miện trong tai nghe: "Thật kinh hiểm! Cứ như phim hành động."
Tôi mắng: "Đừng nói nhảm, tìm tín vật tiếp đi."
"Ây, tối quá, ta chẳng nhìn rõ gì cả. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, trong vòng đu quay hình như có mai phục, ta vừa nhìn thấy có tên thò đầu ra thì phải."
Tôi thuật lại lời Lão Yêu cho mọi người, Tiểu Đào nói: "Xem ra tín vật thứ hai giấu ở đó, nhất thiết phải cẩn thận!"
Chúng tôi tiến đến chỗ vòng đu quay, kèm theo tiếng nhạc vui vẻ là ánh đèn lóe sáng. Vòng đu quay đang xoay tròn, đến gần tôi phát hiện, con búp bê màu xanh nằm ở chính giữa trục quay.
Tiểu Đào hỏi nhỏ: "Có cần bảo đặc nhiệm xông vào không?"
Tôi lắc đầu: "Lôi át chủ bài ra lúc này là quá sớm, hơn nữa Joker nhất định đang ngồi đâu đó quan sát chúng ta."
Tiểu Đào chuyển ánh mắt cho Lương cảnh quan, cả hai đồng thời rút súng, cẩn thận từng bước tới gần. Hai người dáo dác quan sát từng góc chết kiểm tra xem có mai phục không. Khi tới cách vòng đu quay khoảng 10m, đột nhiên một người vóc dáng to cao, ăn mặc giống Joker đứng dậy từ sau một cái đu quay, tay cầm điều khiển, hắn la lên: "Cho các ngươi thưởng thức ma thuật tiên nữ tán hoa của Joker đại nhân." Sau đó ấn nút.
Chỉ nghe thấy âm thanh động cơ khởi chạy, tôi hô: "Quay lại!"
Chợt toàn bộ những cái đu quay mặt bên mở ra, trong miệng lộ ra họng súng. Tiểu Đào và Lương cảnh quan vội vàng cắm đầu chạy quay về, trong nháy mắt súng nhả đạn, càn quét bốn phía theo sự xoay tròn của trục đu quay, bán nát cây cối xung quanh.
Chúng tôi trốn sau một chiếc xe điện đụng, lúc Tiểu Đào và Lương cảnh quan chạy tới, tôi cùng Đao Thần lôi họ vào trong.
Lương cảnh quan chân đầy máu, anh ta đau đến mức khẽ rên. Tôi kiểm tra vết thương, Lương cảnh quan bị đạn bắn xuyên bắp chân, cũng may là không bị thương đến xương. Tôi xé tay áo băng tạm lại cho anh ta. Tiếng súng hơi ngừng lại, Băng Tâm ngó một cái nói: "Tên kia lại trốn rồi."
"Vô sỉ! Định chơi kiểu cố thủ trận địa sao?" Tiểu Đào nói.
Chúng tôi đều không ngờ tới cửa ải thứ hai lại bạo lực một cách đơn giản như vậy. Có điều thường thì càng đơn giản lại càng khó đối phó, cái đu quay tạo thành một pháo đài xoay tròn, cho dù một đại đội xông tới e là cũng bó tay.