Chương 732: Thuốc giải
Hình ảnh Đỗ Thánh biến mất, Lương cảnh quan bực tức nói: "Khốn kiếp, đây cũng quá chèn ép ngươi ta rồi, dùng tính mạng từng ấy con người làm tiền đặt cược ư?"
Anh ta định xông lên thì vệ sĩ hai bên lập tức ngăn lại, một người trong đám vệ sĩ đi tới trước cái chuồng, nói: "Đỗ Thánh đại nhân có lệnh, nếu như các người không chịu tuân thủ quy tắc trò chơi, chúng tôi sẽ ném hết thuốc giải xuống biển, tất cả sẽ chết."
Tôi thầm nghiến răng, hai mươi cái lồng, chỉ có 10 cợ hội, xác suất 50%?
Nhìn xung quanh căn phòng, góc tường có camera theo dõi được ngụy trang, Đỗ Thánh đang quan sát nhất cử nhất động của chúng tôi.
Dời tầm mắt về phía những cái lồng, cẩn thận đánh giá những cái xi lanh cùng chuột bạch. Chẳng có thu hoạch gì ở đám chuột, bọn chúng con thì đang lờ đờ buồn ngủ, con thì đang nhảy loạn, hoàn toàn không biết số phận sắp tới của mình.
Nhưng trong xi lanh thì tôi phát hiện, một số cái có hơi nước ngưng đọng, tựa hồ mới được lấy ra từ tủ lạnh, số còn lại thì không.
Những xi lanh này từng được trữ lạnh, tổng cộng có 10 cái. Chất giải độc hiển nhiên phải được bảo quản ở nhiệt độ thấp, như vậy có thể nói, nó hẳn nằm trong 10 ống này.
Chờ đã, liệu nó có phải cái bẫy?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định tin vào trực giác đầu tiên của bản thân, gã vệ sĩ hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Tôi im lặng gật đầu, ném ra một token, chỉ: "Lồng số 07."
Vệ sĩ liền bắt con chuột ra, tiêm thuốc cho nó, vài giây sau nó co quắp mà chết. Tôi không biến sắc ném ra đồng token khác, chỉ cái lồng thứ hai. Lần này cũng không khác gì, con chuột rất nhanh trúng độc mà chết.
Cứ như vậy, chớp mắt đã hết 8 token, tám cái xác chuột vứt vào thùng rác, lòng tôi ngày càng lung lay, trán thấm đầy mồ hôi lạnh. Đột nhiên tôi ý thức được có gì đó không đúng, Đỗ Thánh đang chơi mình!
Dấu vết đông lạnh rõ ràng như vậy, chúng không thể nào không nhận ra, hắn cố ý để tôi phát hiện. Vốn dĩ ở phương diện đánh cờ, Đỗ Thánh vượt xa đệ tử của mình, ván cờ này vừa đơn giản lại vừa trí mạng, tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của hắn.
"Mời lựa chọn tiếp!" Vệ sĩ thúc giục.
Tôi ngẩng đầu lên, khắp mặt đẫm mồ hôi, từ lúc sinh ra tới giờ, tôi chưa bao giờ bối rối đến thế, tiếp tục thử, hay lựa chọn khác, cứ đắn đo mà bất động.
Bỗng Đao Thần xen vào: "Ngươi đừng suy nghĩ quá phức tạp, chính bởi ngươi nghĩ quá nhiều cho nên mới bị dính bẫy."
Tôi nhìn về phía hắn, thì ra Đao Thần cũng đã nhìn thấu chiêu trò của Đỗ Thánh, hắn đề nghị: "Giống như cá cược đua ngựa đi, đặt số chẵn hoặc lẻ thôi, xác suất 50/50."
"Nhưng vạn nhất ta thua, những người kia..." Áp lực trong lòng tôi ngày càng nặng.
"Đừng sợ, có bọn ta ở đây, cùng lắm thì dùng vũ lực cướp, chân đất ngại gì đi giày." Đao Thần nhỏ giọng nói.
"Mời lựa chọn!" Giọng nói của vệ sĩ đã có vẻ mất kiên nhẫn. Tôi hít thở sâu mấy cái, chỉ một chiếc lồng...
Rốt cuộc đã hết token, con chuột cuối cùng trên tay vệ sĩ cũng lăn ra chết, tôi thoáng cái thầm chửi rủa.
Căn phòng bao trùm trong bầu không khí im lặng, tưởng chừng như rất lâu, TV hiện ra ảnh gương mặt Đỗ Thánh, hắn đắc ý cười lớn: "Ngươi thua! Tống thần thám, chịu..."
"Chờ đã!" Lần này là Tiểu Đào lên tiếng.
Nàng lôi hai token, nói: "Chúng ta vẫn còn 2 lần lựa chọn."
Đỗ Thánh trợn to hai mắt, điếu xì gà trong tay cũng rơi xuống, hắn đập bàn rống lên: "Đây là ăn gian!"
"Ăn gian? Ngươi chỉ nói rằng dùng token trong tay Tống Dương để đặt cược chứ không nói token phải lấy từ đâu, huống chi hai token này là tự tay ngươi cho ta." Tiểu Đào cười nói.
"Ngươi đánh rắm!" Phong thái lịch sự của Đỗ Thánh đã hoàn toàn quét sạch, hắn gào lên: "Làm thịt toàn bộ bọn chúng cho ta!"
Đám vệ sĩ lập tức có hành động, Đao Thần và Tinh Thần nhanh chóng quật ngã hai tên, đứng ra phía trước chúng tôi ngăn cản. Đao Thần khẽ hừ: "Kẻ nào dám bước lên trước!"
Dưới khí thế uy nghiêm của hắn, đám vệ sĩ trẻ tuổi sợ đến chôn chân tại chỗ. Tiểu Đào nói tiếp: "Hai token này là trong lúc đánh bạc, ngươi đẩy rơi xuống chân ta, chẳng khác nào tự tay giao cho chúng ta. Muốn trách thì trách mình quá sơ ý đi!"
Đỗ Thánh giận đến mặt đỏ tía tai, không nói nên lời. Tiểu Đào tiếp tục nói: "Pháp luật không cấm còn coi như tự do chứ đừng nói đến cái quy tắc trò chơi chán chết này của ngươi. Trước đó ngươi đã không quy định, vậy thì hai token này có hiệu lực."
Đỗ Thánh giận quá hóa cười chua chát: "Được được được, ta cho các ngươi thêm 2 cơ hội, dù sao cũng muốn xem các ngươi lật lại thế cờ bằng cách nào!"
Dứt lời đám vệ sĩ đồng loạt lùi lại, chuyện vừa xảy ra khiến tôi có cảm giác như tâm trạng bị treo trên dây cáp. Cảm kích nhìn thoáng qua Tiểu Đào, nàng cười: "Gần đèn thì rạng, ở với anh lâu như vậy, tâm nhãn em cũng tiến bộ hơn nhiều." Sau đó nhét hai token vào tay tôi: "Cố gắng lên!"
"Nào, tiếp tục đi!" Vệ sĩ nói.
Tôi lại chọn tiếp hai cái lồng, con chuột thứ nhất vẫn chết, con thứ hai vừa tiêm thuốc thì đột nhiên giãy dụa trên tay vệ sĩ, sau đó mềm nhũn ra tê liệt.
Tâm lý tôi hồi hộp, đột nhiên con chuột giật mình tỉnh dậy, bò tới vò lui trên tay hắn.
"Quá tuyệt vời!" Tiểu Đào vui sướng ôm chầm lấy tôi.
"Tống Dương, nhờ có anh!" Lương cảnh quan cũng la lên, sắc mặt tái nhợt vì quá căng thẳng.
Đỗ Thánh trong TV giận đến môi phát run, tôi nói: "Chúng ta thắng rồi, làm tròn lời hứa đi!"
Thời gian du khách trúng độc đã được 25p, giờ là lúc vô cùng cấp bách. Ai ngờ Đỗ Thánh lại nhếch mép: "Được, ta giữ lời. Đưa thuốc giải cho hắn đi!"
Tên vệ sĩ kia đem xi lanh vừa tiêm thuốc đưa cho tôi, đương nhiên tôi không cầm, hung hăng lườm vào TV: "Cái này có ý gì?"
Hắn cười: "Ta chỉ nói nếu thắng sẽ đưa ngươi thuốc giải, chứ đâu có nói đưa cho ngươi số lượng bao nhiêu đâu. Trong này còn một ít, đại khái có thể cứu được một người đấy."
Tôi siết chặt nắm đấm: "Ngươi không thấy xấu hổ với cái tước hiệu Đỗ Thánh à? Cái mánh khóe trẻ con ăn vạ như thế mà cũng dùng được?"
Đỗ Thánh móc ra một điếu xì gà, chỉ chỉ Tiểu Đào: "Vị Hoàng tiểu thư kia vừa mới nói, luật pháp không cấm coi như tự do, trong quy định của ta, có chữ nào nói là thuốc giải đủ cho tất cả mọi người không?"
Tiểu Đào lập tức đáp trả: "Chỉ cần Tống Dương có thể vượt qua ba cửa ải, sẽ giành được thuốc giải cứu bọn họ. Những lời này chẳng phải chính miệng ngươi nói ra sao?"
"Thế à? Có bằng chứng không?"
Thái độ vô lại của hắn khiến tôi hận đến cắn răng nghiến lợi, Đao Thần nói không sai chút nào, tên này mặc dù được xưng Đỗ Thánh, nhưng lòng dạ hẹp hòi, lúc thắng thì tỏ ra hào phóng, lúc thua liền lập tức trở mặt.
Đao Thần cướp lời: "Đỗ Thánh, chơi cái trò lừa bịp chán chết này có gì vui?"
"Vui chứ, đương nhiên là vui, nhìn các ngươi bị đẩy vào đường cùng lại càng thú vị, ha ha ha ha!" Đỗ Thánh cười lớn.
"Nếu để những người này chết, ngươi nghĩ ta sẽ chơi ván cá cược cuối cùng với ngươi sao? Vừa rồi chỉ là khởi động, thứ ngươi thật sự mong đợi là cuộc đấu giữa ta và ngươi, cuộc so tài của cuộc đời. So với nó, tính mạng đám du khách kia có thấm vào đâu? Trước giờ chẳng phải ngươi luôn nói phải biết chấp nhận thua cuộc sao? Một Đỗ Thánh vang danh tứ hải, chắc không có bụng dạ tiểu nhân vậy chứ." Đao Thần nói.