Chương 74: Anh muốn theo đuổi tôi?
Rất nhanh đồ đã được bưng lên, Tôn Lão Hổ tự bỏ tiền túi mời, một bàn toàn là thức ăn ngon. Nhưng tôi lại có chút ăn không ngon miệng, có thể là bởi vì có Tiểu Đào ngồi đây. Tôi với nàng ngồi cách nhau bởi Vương Đại Lý, nửa bữa cơm chẳng nói với nhau câu nào.
Tôn Lão Hổ và Vương Nguyên Thạch bên kia thì đặc biệt ồn ào, ăn được một nửa, hai người bắt đầu so tửu lượng. Mặc dù Vương thúc hiện giờ chỉ là cảnh sát cấp thấp, nhưng tôi phát hiện Tôn Lão Hổ đối với ông ấy tôn kính có thừa, có thể nói là ngang hàng.
Cả hai đều là những con sâu rượu, đầu một hồi cảm thấy không có ý nghĩa, đưa ánh mắt chuyển hướng sang chúng tôi.
Tôi tử nhỏ không uống rượu hút thuốc để bảo vệ các giác quan của mình nên khách khí từ chối, kết quả Vương Đại Lý bất hạnh trở thành mục tiêu của hai người họ.
Cách Lão Hổ mời rượu rất sáo rỗng, cái gì mà "uống chén này tình cảm sâu sắc", hay "ta xong rồi, tới ngươi", còn cách mời rượu của Vương Nguyên Thạch lại rất thô bạo, Đại Lý vừa bịt mũi uống cạn môt chén, lão Vườn liền cầm chai rượu lên rót tiếp hai chén, sau đó tự nốc cạn chén mình, đập cái chén không xuống bàn, khiến đối phương không uống không được.
Bình thường ở trường, Vương Đại Lý cũng được đánh giá quá lên là tửu lượng tốt, nhưng làm sao chống đỡ được hai đại thúc thay nhau oanh tạc?
Nửa cân Ngũ Lương Dịch đã bay sạch, ba người nghiêng nghiêng ngả ngả, mặt rỗ căng máu nóng, một người cắm đầu xuống bàn.
Hoàng Tiểu Đào cười, hướng sang bên này cười một cái, hai tôi tầm mắt ngắn ngủi chạm nhau, tôi cũng cười cười, nàng lại thu hồi nụ cười, quay mặt đi chỗ khác.
Tôi thầm nghĩ, mình đã đắc tội gì với nàng, chẳng lẽ là bởi vì vừa nãy nói chuyện với lão Tôn về con gái của ông ta?
Một hồi, bữa cơm đã tới lúc tàn, Tôn Lão Hổ đã hơi say, vỗ bả vai tôi lớn tiếng nói: "Đại chất tử, ta là người nóng nảy, cương trực, lúc trẻ đã đắc tội không biết bao nhiêu người, so với Vương Nguyên Thạch lão đệ còn nhiều hơn. Hơn ba mươi tuổi, ta nghĩ đời mình chắc cũng chỉ dậm chân tại chỗ, nhưng có một hôm đi xem bói, thầy bói nói ta bốn mươi tuổi tất gặp quý nhân. Sau đó liền gặp ông nội ngươi, không có Tống gia các ngươi sẽ không có Tôn Hổ ngày hôm nay. Ly rượu này ta kính ông nội ngươi, cũng là mời ngươi, không uống không được."
Nói xong, lão Tôn tự rót một ly đầy. Tôi không tiện từ chối, liền rót một ly trà: "Tôn thúc, con lấy trà thay rượu."
"Được, mẹ nó." Tôn Lão Hổ cụng ly thô bạo, ngửa cổ dốc rượu vào trong họng.
Cơm nước xong, Vương Nguyên Thạch đỡ Tôn Lão Hổ say khướt bắt xe về trước, tôi dìu Vương Đại Lý lên xe, để Tiểu Đào đưa về trường. Trên đường về, Đại Lý ngủ như chết ở ghế sau, Tiểu Đào thì trầm mặc lái xe, chẳng nói với tôi nửa lời. Thấy sắp về tới trường, tôi lấy hết can đảm nói: "Cái kia...lần trước tôi có nói sẽ mời cô đi ăn..."
"Được, mai tôi được nghỉ, nhưng không phải cuối tuần liệu anh có rảnh không?" Hoàng Tiểu Đào nhàn nhạt trả lời.
"Có, có rảnh, có rảnh." Tôi gật đầu lia lịa.
Tôi không ngờ lại hẹn được nàng dễ như vậy, nên lá gan cũng to hơn mấy phần: "Có chuyện này tôi phải giải thích với cô, tôi biết con gái của Lão Hổ từ lâu, nhưng có điều chỉ là bạn bè hồi nhỏ."
Hoàng Tiểu Đào ném cho tôi một cái liếc mắt: "Cái đồ đần, anh đang nghĩ là tôi ghen à? Sao tôi lại phải ghen, hai ta đâu có quan hệ gì?"
Tôi hết sức khó xử, gãi đầu không biết nên làm gì tiếp theo. Hoàng Tiểu Đào đột nhiên tấp xe vào vệ đường, nói: "Ai ai, tôi phát hiện thời gian gần đây anh rất lạ nha, tại sao tối nào cũng nhắn tin cho tôi, còn hỏi tôi ngủ chưa?"
Tôi thoáng cái mặt đỏ tới mang tai, chẳng lẽ vẫn là tôi tự mình đa tình? Cảm giác xấu hổ này, thật muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Sau đó Tiểu Đào lại nói một câu khiến tôi càng xấu hổ hơn: "Tống Dương, có phải anh muốn theo đuổi tôi không?"
Tôi cảm giác máu trong người vọt một phát lên tới đỉnh đầu, gò má nóng như sắt nung: "Không...không có." Tôi ấp úng trả lời: "Chỉ là tùy tiện hỏi thăm một chút...nếu như cô ngại phiền, từ giờ tôi sẽ không nhắn tin nữa."
"Tôi có nói phiền đâu?"
"Ơ." Tôi ngẩn người một chút.
Hoàng Tiểu Đào cười, vươn tay qua chụp vai tôi: "Theo đuổi phụ nữ thì phải chủ động một chút, biết không? Nhát gan như anh sao mà làm được, định chờ phụ nữ theo đuổi ngược lại à? Ví như năm ngoái có một tên bên cục thuế theo đuổi tôi, trực tiếp gửi hẳn một xe hoa hồng tới cục cảnh sát. Hắn còn nói với tôi, nếu như tôi không đồng ý, hắn sẽ treo một băng rôn đối diện cục, viết dòng chữ 'Hoàng Tiểu Đào I Love You'."
Tôi hỏi: "Vậy sau đó cô có đồng ý không?"
"Không có. Tôi nói với hắn, nêu như dám làm loạn, tôi sẽ lấy tội quấy rối trật tự công cộng bắt hắn lại, nhất thời hắn không dám quấy rầy tôi nữa."
Tôi gãi đầu: "Vậy nếu muốn theo đuổi cô, dùng biện pháp nào thì hợp lý?"
Hoàng Tiểu Đào phì cười: "Anh có bị ngốc không, hỏi trực tiếp vấn đề này, nghĩ tôi sẽ trả lời anh sao? Mà sao mặt anh đỏ như vậy, tôi có ăn thịt anh đâu? Sao cứ gần tôi là lại căng thẳng?"
Tôi đưa tay sờ lên mặt, đại khái đã nóng như đít khỉ, đúng lúc này thì Tiểu Đào lại áp bàn tay nhỏ lên má tôi. Tôi ngẩn người một chút, sau đó nàng lại áp nốt tay kia lên, cảm giác mát rượi làm tôi vô cùng thoải mái, nội tâm cũng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì trong xe chật chội, nên nếu làm động tác này sẽ khiến nửa thân trên ngả hẳn vào đối phương, bốn mắt nhìn nhau. Lần đâu tiên tôi và Tiểu Đào ở khoảng cách gần như vậy, tôi ngắm nhìn khuôn mặt của nàng một lúc lâu. Mặt Tiểu Đào mịn màng, không chút tạp chất, giống như một khối bảo thạch, con ngươi nhìn kỹ cũng không đen hoàn toàn, mà pha một chút xám nhạt, vô cùng đẹp đẽ.
Da thịt nàng trắng nõn, mềm mại, hiển nhiên là được chăm sóc rất tốt, cho dù ghé sát cũng không thấy tỳ vết.
Dưới cái mũi lung linh đáng yêu là đôi môi chúm chím đỏ thắm, dưới ánh đèn đường tựa như trái anh đào sáng bóng, khóe miệng hơi khiêu lên, dễ thương mê người.
Trong lòng tôi thầm nói, Hoàng Tiểu Đào thật xinh đẹp, do trong mắt mình thì người yêu thành Tây Thi sao? Không, nàng vốn đã xinh đẹp sẵn rồi.
"Biết anh đáng yêu nhất ở điểm nào không?" Đột nhiên Tiểu Đào hỏi một câu khiến đầu óc tôi mơ hồ.
"Cái gì?"
Hoàng Tiểu Đài cười: "Chính là chỉ cần tùy tiện nói một chút, anh liền lập tức đỏ mặt, so với than hồng còn đỏ hơn, trêu đùa anh thật là vui."
"Trêu đùa? Vừa rồi cô cố tình trêu tôi à?" Tôi nói.
"Đúng thế." Tiểu Đào gật đầu.
"Mẹ ơi, cô đùa bỡn tình cảm của tôi?"
"Đùa bỡn tình cảm của anh?" Hoàng Tiểu Đào đột nhiên cười lớn, cười một hồi lâu: "Tống Dương, anh thật quá hài, thôi thôi, để tỷ bồi thường cho ngươi một chút có được không?"
"Bồi thường....thế nào?" Tim tôi đập rộn lên, cổ họng khô khốc, lúc này hai khuôn mặt cách nhau có vài cm, đây chẳng lẽ là muốn ý đó sao? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
"Nhắm mắt lại trước đi." Tiểu Đào nghịch ngợm nói.
Tôi nhắm mắt, cảm giác Tiểu Đào dần nhích lại gần, có thể cảm thấy cả hơi thở ấm nóng của nàng.
Đúng lúc này, Vương Đại Lý ở phía sau đột nhiên ho sặc sụa, Hoàng Tiểu Đào vội tách tôi ra: "Này này, đừng có ói trên xe của ta."
Chúng tôi vội đỡ Đại Lý xuống xe, để hắn ói một hồi. Đại Lý thanh tỉnh một chút hỏi: "Dương tử, ta đang ở đâu đây?"
"Ngươi uống say, ta đưa hai ngươi về trường." Hoàng Tiểu Đào nói.
"Tiểu Đào tỷ tỷ, thật áy náy quá." Vừa nói, Đại Lý lại ói một bãi lớn, phun tới khi chỉ còn nước, đồ ăn hắn ăn buổi tối coi như vứt hết.
Bị Vương Đại Lý quấy nhiễu như vậy, bầu không khí lãng mạn đã hoàn toàn bị phá, cả một đường từ đó về trường, tôi và Tiểu Đào không nói câu nào. Tới gần trường, tôi và Đại Lý xuống xe, Hoàng Tiểu Đào dặn dò một câu: "Đi cẩn thận." rồi lái xe rời đi.
Tâm lý tôi chợt bực dọc, cuộc hẹn ngày mai tính sao?
Đúng lúc này, điện thoại rung lên, báo tin nhắn tới, là của Hoàng Tiểu Đào: "Sáng mai tám giờ, trung tâm thương mại Kim Long, đừng để tôi chờ."
Tôi nhất thời trong lòng nở hoa, thật là muốn giơ nắm đấm lên trời mà hét lên "Oh, yeah!"