Chương 740: Truy hung nhân
Băng Tâm che miệng nói nhỏ: "Đại thúc này thật chú trọng ăn mặc, cứ như nghệ thuật gia vậy!"
Bên trong phòng hồ sơ rất yên tĩnh, những lời này có vẻ đã gây sự chú ý của anh ta, ngầng đầu lên nhìn chúng tôi rồi cười cười. Lúc ánh mắt bắt gặp gương mặt tôi, anh ta đột nhiên sững lại, hỏi: "Ngài họ gì?"
"Không dám, họ Tống!"
Anh ta đột nhiên đứng dậy, sượt qua cái bàn đi tới, bắt tay tôi: "Ai da thất kính, thất kính. Cậu nhất định là đại danh đỉnh đỉnh Tống đại thần thám đúng không."
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh là..."
"Quên tự giới thiệu mình, kẻ hèn là Mộ Dung Tiểu Lỗi, bút danh Thiên Ngôn Thắng Đao, là một tác gia hình sự, đây là danh thiếp của tôi!" Dứt lời anh ta lôi ra một tấm danh thiếp tinh tế.
"Oa!" Băng Tâm kinh ngạc hô lên: "Anh là tác giả đại tài, bộ Truy Hung Nhân hệ liệt của anh còn được chuyển thể thành phim, ngày nào tôi cũng xem, rất ngưỡng mộ anh đấy."
Mộ Dung Tiểu Lỗi cười cười: "Vị tiểu thư hoạt bát đáng yêu này chắc là nhất chi hoa trong tổ đặc án, con gái Tôn cục, Tôn tiểu thư?"
Vừa nhắc đến Tôn Lão Hổ, Băng Tâm sầm mặt lại, Tiểu Lỗi tự biết lỡ lời: "Xin lỗi, việc của lệnh tôn tôi cũng nghe nói, ông ấy là một cảnh sát đáng kính, xin bớt đau buồn!"
Truy Hung Nhân hệ liệt tôi có nghe nói qua, cũng được bạn bè giới thiệu xem qua mấy tập, không biết có phải là do biên soạn lại không mà trong phim đầy tham những và CP ( ấu dâm). Quá trình phá án theo tôi cũng không quá logic bởi vậy không thích lắm.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Tác gia tiên sinh, đây là phòng hồ sơ của cục công an, anh vào bằng cách nào?"
Mộ Dung Tiểu Lỗi lấy ra một tài liệu của hội nhà văn và nói: "Tôi đến đây để thu thập tư liệu, thư giới thiệu này tôi đã đưa Trịnh cục phó xem rồi, không tin anh có thể thẩm tra."
Tinh thần này là rất đáng khen, tự mình chạy tới đọc hồ sơ lấy tài liệu, còn hơn không biết bao nhiêu kẻ chỉ ngồi trong phòng mà chế truyện.
Tôi gật đầu, lại hỏi: "Thế chuyện về tổ đặc án anh làm sao biết được? Hình như chúng tôi chưa từng lên báo lần nào."
Tiểu Lỗi cười cười: "Tôi có qua lại với không ita cảnh sát tròn cục, đại danh của các cậu đương nhiên là được nghe nói qua. Đáng tiếc luôn chưa có dịp gặp gỡ, hôm nay vô tình được gặp có thể nói là tam sinh hữu hạnh, liệu có thể lãnh giáo vài điều từ Tống cố vấn được không?"
Anh ta cứ nói liếng thoắng khiến tôi không quen, trong lòng hiện giờ chỉ có vụ án, vì vậy nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, để hôm khác đi."
"Được, hôm nào tôi sẽ đến thăm chỗ Tống thần thám. Có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"
Tôi lúng túng gãi đầu, nhìn qua Băng Tâm thì thấy con bé đang có ánh mắt mong chờ, liền cho wechat của chính mình.
Mộ Dung Tiểu Lỗi gật đầu: "Được, vậy tôi không quấy rầy, cáo từ!"
Chờ Mộ Dung Tiểu Lỗi đi khỏi, Băng Tâm hai má ửng hồng, si mê nói: "Vị đại thúc này thật có cốt cách, cảm giác đặc biệt này cứ như một thần sĩ, hẳn rất nhiều cô gái thích anh ta."
Tôi cười: "Chẳng phải tác gia đều như vậy sao?"
Băng Tâm lập tức cao giọng: "Đương nhiên là không! Rất nhiều tác gia cũng lôi thôi lếch thếch, không chú ý ăn mặc, cũng chẳng sạch sẽ. Muội có một bạn học, sau khi tốt nghiệp không có việc làm, ở nhà làm trạch nam viết lách. Mỗi lần họp lớp nhìn cứ như ăn mày, đầu tóc lâu chưa gội, đầy mùi thuốc lá, móng tay cũng chẳng cắt, còn đi dép tông tới ăn tiệc, tự cho là lãng tử, vừa nói chuyện vừa rung đùi, thật là kinh tởm!"
Tôi cười: "Đó cũng chỉ là ví dụ cực đoan thôi, chứ Trương ca lần trước hỗ trợ chúng ta cũng rất lãng tử mà."
Chúng tôi tiếp tục tra hồ sơ, hồ sơ kia là mấy năm trước, nghi phạm lúc đó tên Ngô Trác Thành, biệt danh Khả Nhạc. Trong đó có địa chỉ và phương thức liên lạc của hắn, cũng không biết mấy năm gần đây có đổi hay không.
Tôi ghi nhớ lại, sau đó rời thị cục, lúc qua bãi đậu xe thì thấy xe của tác gia kia, anh ta lái một chiếc xe thể thao đắt tiền, thầm nghĩ cũng là một tác gia giàu có đây.
Sợ bị anh ta bám lấy, tôi kéo Băng Tâm vào góc khuất, Tiểu Lỗi này quả thật ga lăng, trông thấy một cô gái đang khó khăn quay đầu, liền xuống xe chủ động giúp đỡ, chúng tôi đứng xem từ đầu đến cuối.
Băng Tâm lại thán phục: "Người ta thật tốt!"
Tôi nói: "Đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bên ngoài càng hòa nhã thân thiết, bên trong càng tiêu cực."
Băng Tâm cười: "Thấy muội khen đàn ông khác, huynh ghen à?"
Tôi mắng: "Nằm mơ!"
Đang nói chuyện thì chợt có gì đó đập vào đầu, tôi quay lại nhìn, Tiểu Đào đang cầm tập hồ sơ, nghiêm mặt: "Hai người núp ở đây làm gì? Có phải là bí mật lén lút gì không?"
Tôi đáp: "Nào có. Việc của em xong rồi à?"
"Xong rồi, hai người đang làm gì vậy?"
Tôi thuật lại câu chuyện cho Tiểu Đào, nàng bật cười: "Hai người cũng lắm chuyện nhỉ, em mới rời khỏi đã tiếp quản luôn vụ BDSM. Cũng hay, em cũng đang muốn biết chút ít về trò này."
Lúc này tên tác gia lái xe đi, tôi phất tay: "Đi thôi, đỡ phải đón xe."
Đến trưa chúng tôi mới tìm được nơi Khả Nhạc dọn tới, người này trước đây vì bắt cóc tống tiền mà bóc lịch hơn 10 năm, giờ đã cải tà quy chính làm một thợ sửa máy. Vừa trông thấy cảnh sát, hắn run bắn lên.
Tôi trấn an: "Đừng căng thẳng, chúng tôi không phải tới lật nợ cũ. Chỉ muốn hỏi anh một chút, giới BDSM ở Nam Giang hoạt động ở đâu? Anh có biết một người biệt danh là nữ vương bóng đêm không?"
Khả Nhạc lắc đầu nguầy nguậy: "Không biết, tôi đã nhiều năm không tham gia trò này."
Liếc mắt cũng biết hắn nói dối, tôi cảnh cáo: "Đừng nói dối trước mặt tôi, tuy rằng thứ này không được công khai, nhưng Chu Du đánh Hoàng Cái thì không phạm pháp. Thành thật khai báo đi, hỗ trợ điều tra sẽ có tiền thưởng!" Nói xong tôi rút ra 1000 tệ.
Vừa thấy tiền, hai mắt Khả Nhạc sáng lên, lập tức nói: "Tôi biết một câu lạc bộ, thành viên trong đó thường tụ họp vào thứ hai, thứ ba, thứ năm. Nhưng tôi chưa từng tham gia. Còn nữ vương bóng đêm gì đó tôi không biết, chắc là biệt danh chứ ai còn dùng cái tên tục như vậy."
Tôi hỏi: "Người trong giới này có cần dùng tên giả không?"
"Không cần, giống như anh nói, không phạm pháp, cần gì dùng tên giả. Chúng tôi không giống đám người quan hệ đồng tính, thường dùng tên giả."
Tiểu Đào cười lạnh: "Chó chê mèo lắm lông."
Khả Nhạc nghiêm túc nói: "Tôi cũng coi như là nhân sĩ lâu năm trong cộng đồng này, có thể nghiêm túc nói cho các người biết, BDSM không phải là đam mê biến thái gì, mà nó là tập tính được ẩn nấp sâu trong nội tâm con người. Vị tiểu thư này, trông cô cao sang như vậy, nói không chừng trong thâm tâm chỉ mong bị đàn ông dùng roi đánh đấy."
Tiểu Đào tỏ ra đe dọa, giơ nắm đấm: "Dám nói như vậy với cảnh sát, có phải muốn ăn đánh không? Mau nói địa chỉ!"
Hắn viết địa chỉ ra, chúng tôi liền cáo từ, Khả Nhạc bỉ ổi xoa xoa ray nói với Tiểu Đào: "Vị tiểu thư này, lúc nãy cô nói muốn đánh tôi là thật sao? Hay là tìm cơ hội trao đổi một chút, cô có thể coi tôi không là con người, muốn hành hạ thế nào cũng được."
Tiểu Đào mắc ói, chạy ngay ra ngoài không dám quay đầu lại.