Chương 745: Sát thủ IQ cao
Khi Tiểu Đào xong việc trở về, tôi với Băng Tâm đang ngồi trong lều khám cốt ăn dưa bở, trông thấy liền nói: "Hai người đúng là lớn mật, dám ăn trước mặt người chết. Nghĩ thế nào lại còn mua dưa bở?"
Nói xong liền cầm miếng dưa lên, cắn một cá đột nhiên cảnh giác hỏi: "Khoan đã, dưa này từ đâu ra?"
Băng Tâm nói: "Yên tâm đi, là mua về đập thử thí nghiệm, rất sạch."
Lúc này nàng mới yên tâm nhai. Ăn xong, Tiểu Đào rửa tay rồi lấy một thứ ra cho chúng tôi xem. Đó là một tờ giấy in nhàu nát, có một câu được in đi in lại: "Tôi có tội, tôi đã giết người, tôi không muốn ngồi tù!"
Nàng nói: "Tờ giấy này tìm được trong thùng rác, chưa khám nghiệm vân tay."
"Em nghĩ sao?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cảm giác có hơi miễn cưỡng, đánh trên máy tính là được rồi, cần gì phải in ra, cứ giống như là ngụy tạo vậy."
Tôi vỗ tay: "Đúng, là ngụy tạo tự sát, bọn anh cũng vừa xác nhận điều này."
Lúc này một cảnh sát viên tổ kỹ thuật đi vào, nói: "Đã có mẫu so sánh ADN, 3 mẫu ADN hoàn toàn khớp nhau, thuộc về cùng một người." Tức là, tóc tìm được ở nhà Ngụy Vĩnh Sinh, và máu trong bồn rửa mặt đều là của Âu Dương Lan.
Vụ án có vẻ như đã khớp, Ngụy Vĩnh Sinh thích Âu Dương Lan đã lâu, đêm hôm đó bỏ tiền thuê Âu Dương Lan đến chơi BDSM, không biết xảy ra chuyện gì mà Âu Dương Lan giết Ngụy Vĩnh Sinh, sau đó sợ tội tự sát.
Nhưng đây căn bản không phải sự thật, mà là hung thủ cố ý ngụy tạo ra giả thuyết. Giả thuyết này có rất nhiều điểm sơ hở, hắn đã giết Âu Dương Lan, sau đó rửa tay ở bồn, mới để lại máu của cô ta trong đó.
Tôi nói: "Hung thủ lần này khác với trước, sau khi giết người, hắn giết luôn cả nghi phạm đang là đối tượng của cảnh sát, cố ý làm tròn vụ án. Nếu không có tổ đặc án tham gia vào, khả năng lời nói dối này của hắn sẽ thành công."
Băng Tâm sợ hãi: "Hung thủ thật giỏi bịa chuyện."
"Bịa chuyện?" Tôi đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhưng ý nghĩ quá mơ hồ, không rõ ràng.
Quay qua hỏi cảnh sát viên: "Có phải mỗi sợi tóc đều có ADN?"
Anh ta đáp: "Tôi soi dưới kính hiển vi, dưới chân tóc hầu hết đều có nang lông."
Tôi thầm suy tư, trên tóc người gần như không có ADN, trừ khi là có chân tóc, thường thấy ở tóc rụng tự nhiên, hoặc là bị giật xuống.
Điều này rất lạ, theo lý thuyết thì lọn tóc bên trong mặt dây chuyền phải là do chủ nhân cắt ra mới đúng. Chẳng lẽ lại có người tự nhổ một nắm tóc, sau đó nói: "Tặng cho anh!" Làm gì có chuyện như vậy?
Tôi nói: "Mang sang đây tôi kiểm tra xem."
Một lát sau, cảnh sát viên mang lọn tóc kia tới, tôi đặt lên bàn soi đèn quan sát tỉ mỉ. Chợt phát hiện độ cong của những sợi tóc khác nhau, không giống như là bị đồng thời nhổ ra.
Nhìn mắt thường không rõ lắm, tôi tắt đèn, dùng động u chi đồng quan sát cẩn thận, phát hiện có thứ gì đó dính trên bề mặt sợi tóc, nói: "Gần đây nạn nhân có đi làm đầu, Băng Tâm, mang thước đo ra đây, cái nhỏ nhất ấy."
Cầm thước, tôi kéo thẳng sợi tóc ra đo, phát hiện khoảng mười mấy mm gần chân tóc không dính chất hóa học. Sau đó đến chỗ nạn nhân nhổ vài sợi, so sánh rồi đưa ra kết luận: "Những sợi tóc này được thu thập từ ba đến năm ngày trước khi nạn nhân bị giết. Chúng được gom từng sợi một, cuối cùng ghép lại, bỏ vào mặt dây chuyền."
Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Nói như vậy là, hung thủ sớm lên kế hoạch, ngụy tạo mối yêu hận giữa hai người này?"
Băng Tâm che miệng: "Thật đáng sợ, gom từng cọng từng cọng tóc, lẽ nào hung thủ tìm nó trong túi rác?"
Tôi nói: "Có lẽ trước đó hắn lẻn vào nhà Âu Dương Lan, lấy tóc từ lược chải đầu hoặc trong bồn rửa mặt. Khóa cửa nhà Âu Dương Lan bị tên tóc vàng cạy, không biết được trước đó đã có ai vào hay không."
Trầm mặc hồi lâu, Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh có manh mối gì về hung thủ chưa?"
"Tạm thời chưa có, cứ như là chẳng có động cơ rõ ràng vậy." Tôi lắc đầu.
Băng Tâm nói: "Liệu có khả năng, hung thủ muốn giết Âu Dương Lan, nên cố ý làm ra vẻ sát hại Ngụy Vĩnh Sinh để đánh lạc hướng điều tra?"
Tôi suy nghĩ: "Chỉ có cách điều tra tiếp, cẩn thận xem xét mối quan hệ xã hội của hai nạn nhân."
Tiểu Đào nói: "Trời không còn sớm nữa, Tôn đại tiểu thư, tôi đưa cô về. Tống Dương anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tôi gật đầu: "Anh cũng buồn ngủ rồi. À phải, mang máy tính của hai nạn nhân cho Lão Yêu, xem có manh mối nào tàng ẩn không."
Sau đó ai về nhà nấy. Sáng hôm sau tôi đến thị cục, Tiểu Đào đang cử một nhóm cảnh sát đi điều tra quan hệ xã hội của hai nạn nhân. Lão Yêu thì làm việc trong phòng, hắn nhìn màn hình máy tính mà cười ngu ngơ.
Tôi đi vào hỏi: "Xem cái gì thô bỉ mà cười vui vẻ như vậy?"
Lão Yêu vội nháy mắt, vẫy tay: "Đến xem đến xem, người này đúng là thâm tàng bất lộ."
Thì ra Lão Yêu đang kiểm tra weibo của Ngụy Vĩnh Sinh, người này bề ngoài đứng đắn nhưng trong tâm thì vô cùng hoang dã, suốt ngày đi cmt dạo trên weibo:
"Tôi nghĩ đám người tự xưng yêu chó này đơn thuần là muốn áp đặt tư tưởng. Người khác tự bỏ tiền mua thịt chó ăn, lại đi chửi mắng người ta, chẳng lẽ cha mẹ họ là chó hay sao mà nhảy dựng lên?"
"Cái loại ngôi sao nữ đột nhiên nổi lên, ai biết sau lưng ngủ với bao nhiêu đạo diễn, bao nhà sản xuất, bề ngoài lỗng lẫy, bên trong thối nát. Lão tử coi thường đám đàn bà đi lên bằng nhan sắc, có cho ta cũng không thèm."
"Năm xưa các anh hùng liệt sĩ bỏ biết bao xương máu mới đổi lấy cuộc sống hạnh phúc hôm nay. Sao thế hệ trẻ bây giờ chẳng biết trân trọng, khắp nơi không trầm cảm thì là kêu gọi tự sát, yếu đuối như lũ rệp vậy!"
"Giải phóng phụ nữ? Toàn là ăn no rửng mỡ, lịch sử mấy ngàn năm chẳng phải vẫn tốt sao? Những điều tổ tiên dạy bảo đều bị ném cho chó ăn à, một phụ nữ, không lo ở nhà giúp đỡ chồng con, cứ vác mặt ra đường cả ngày, sau này còn ra thể thống gì?"
Trông thấy những status này, tôi á khẩu không nói nên lời, đúng là anh hùng bàn phím. Ngày ngày lên mạng ăn to nói lớn, tỏ ra ngạo thị quần hùng.
Lão Yêu cười như nắc nẻ: "Thì ra cái gọi là anh hùng bàn phím, có tính cách như vậy, đúng là chả khác gì chó chết."
"Này này, người chết là hết, đừng có nói bậy bạ. Ngươi đừng tìm vui nữa, mau tra manh mối đi." Tôi giục.
Lão Yêu nói: "Ơ, chẳng phải ta đang tìm manh mối đây sao. Ngươi xem, người này đắc tội nhiều người như vậy, ta phải lên danh sách từng người một, công việc chẳng nhẹ nhàng hơn cảnh sát đâu."
Tôi chưa bao giờ chửi ai trên mạng, liền hỏi: "Có kẻ sẽ giết người vì chuyện này thật sao?"
"Hàng ngày ngươi không đọc báo à, chỉ vì mâu thuẫn trên mạng dẫn đến đánh nhau ngoài đời, thậm chí giết người, chuyện chả có gì mới mẻ." Lão Yêu bĩu môi nói.