Chương 746: Khó mà phân biệt
Thoáng chốc tiến độ điều tra trở nên chậm chạp, cảnh sát đang tìm hiểu quan hệ xã hội của hai nạn nhân, phát hiện họ chẳng có kết thù kết oán với bất kỳ ai. Nhưng bên Lão Yêu thì ngược lại, với sự anh hùng bàn phím của mình, Ngụy Vĩnh Sinh có thù với rất nhiều người, có điều không thể chắc chắn nghi phạm nằm trong số họ.
Còn một vấn đề lớn nữa, hung thủ biết thân phận thật của Ngụy Vĩnh Sinh, tôi nghi ngờ có thể là người quen của anh ta.
Điều khả nghi khác bốn cái tên viết trên tờ giấy tìm được ở hiện trường, tôi vẫn chưa biết nó là cái gì.
Vụ án lâm vào bế tắc, tôi vô cùng sầu muộn, trong lúc này thì Nam Giang lại xảy ra một chuyện không lớn cũng chả nhỏ. Một tập thể học sinh bị ngộ độc, cũng may giáo viên xử trí kịp thời nên không có thương vong. Sau chuyện này, cảnh sát vào cuộc điều tra mới phát hiện, bên cung ứng nguyên liệu cho trường tiểu học đó không đạt tiêu chuẩn an toàn vệ sinh, giấy phép cũng quá hạn.
Nhất thời trên mạng lập tức xuất hiện rất nhiều lời chỉ trích, phần lớn phụ huynh đều lo lắng cho sức khỏe con em mình. Một số mắng nhà trường quản lý lỏng lẻo, một số mắng đám con buôn vô đạo đức, trong lúc đó thì giám đốc xí nghiệp thực phẩm lặng lẽ ôm tiền bỏ chạy không rõ tung tích.
Hôm nay Tiểu Đào gọi điện cho tôi, nói: "Tống Dương, đừng ở trong nhà buồn chán nữa, đi dạo chút đi!"
Tôi đang đọc sách về tra dấu tội phạm, hỏi: "Đi đâu?"
"Anh quên à? Chúng ta hứa với bà Vương tỷ kia đi giáo huấn tay nhà báo vô lương tâm còn gì. Nhân tiện mấy nay rảnh rỗi, đi làm chuyện này, dù sao lời hứa cũng phải thực hiện."
Tôi ơ hờ trả lời: "Vậy cũng được, em đang ở đâu, anh tới."
Một lúc sau Tiểu Đào và Băng Tâm lái xe đến cửa hàng, ba chúng tôi chạy tới tòa soạn Sự Thật. Tòa soạn này cũng bé, chỉ có một phóng viên họ Lý đang ngồi viết bản thảo. Chúng tôi hỏi thăm về tay nhà báo họ Sở, anh ta ấp úng nói Sở Phong đang đi chạy tin, lát nữa sẽ quay lại.
Tiểu Đào nói: "Bọn tôi ở đây chờ anh ta vậy."
Phòng viên Lý lại lúng túng: "Anh ta không biết lúc nào mới về, hay là mấy người cứ về trước đi, tôi gọi điện hỏi cho. Mấy vị cảnh quan, tìm anh ta có chuyện gì quan trọng không?"
Liếc mắt thấy có vẻ anh ta đang nói dối, tôi lên tiếng: "Đưa điện thoại đây, chúng tôi tự hỏi."
Phóng viên Lý đưa điện thoại, không gọi được, tôi hỏi: "Bàn làm việc của anh ta đâu?"
"Cái này!" Phóng viên Lý chỉ chỉ.
Tôi tới bàn làm việc đó kiểm tra, phát hiện đồ vật trên bàn bám đầy bụi, cây xương rồng mấy ngày đã chưa được tưới, cười hỏi: "Có phải nhà báo các anh đều thích nói dối đúng không? Rõ ràng anh ta mấy ngày chưa tới văn phòng rồi."
Phóng viên Lý lúng túng gãi gò má: "Tôi không rõ lắm, mấy nay có loạt tin học sinh ngộ độc, tôi phải theo dõi sát sao nên cũng không để ý anh ta đi đâu."
Những lời này lại là nói dối, không biết tại sao anh ta phải làm vậy, trực giác trong nghề nói cho tôi có gì đó khả nghi, liền lên tiếng: "Chúng tôi tìm anh ta không phải chuyện gì to tát, nhưng nếu anh cứ nói dối, theo tôi nghĩ cần đưa anh về đồn uống nước."
Phóng viên Lý sợ đến toát mồ hôi, Tiểu Đào hỏi dồn: "Anh biết tung tích anh ta đúng không?"
"Cái này...cái này...anh ấy mất tích!" Phóng viên Lý lắp bắp.
Nghe hai chữ mất tích, chúng tôi không giật mình cho lắm, tôi hỏi: "Lúc nào?"
"Bốn ngày trước!"
"Anh biết tại sao anh ta mất tích không?"
"Biết biết...tôi vốn định báo cảnh sát, nhưng cân nhắc đến quan hệ đồng nghiệp mà cứ luôn do dự."
"Được rồi đừng dài dòng, nói cho bọn tôi biết đi!" Tiểu Đào cắt ngang.
Phóng viên Lý lật một cuốn sách trên bàn làm việc của Sở Phong, tìm được một cái chìa khóa. Anh ta mở ngăn kéo cuối cùng ra, bên trong là mấy tập tài liệu, có một bao tiền lì xì đặt dưới cùng.
Tôi cầm lên tay, khá nặng, bên trong là một xấp tiền thật dày, phải đến 20 ngàn tệ.
"Đây là cái gì?" Tôi hỏi.
Phóng viên Lý thuật lại, trước khi có sự kiện ngộ độc thực phẩm, khoảng nửa tháng trước, Sở Phong có đến xí nghiệp thực phẩm đó, định phỏng vấn họ về vấn đề vệ sinh an toàn.
Nhưng sau đó đột nhiên anh ta rút lui dự án này, quan hệ của Sở Phong và phóng viên Lý khá tốt, cho nên anh ta biết Sở Phong ăn tiền của xí nghiệp để khóa miệng.
Không ngờ đùng cái xảy ra chuyện lớn, có thể Sở Phong sợ bị liên lụy nên ngày thứ hai sau khi xảy ra đã bỏ trốn.
Nói tới đây, phóng viên Lý cho chúng tôi xem một tin nhắn, nội dung như sau: "Tôi con mẹ nó thật hối hận khi nhận khoản tiền kia. Vạn nhất giám đốc xí nghiệp bị bắt, chắc chắn tôi cũng xong. Huynh đệ, tiền còn lại tôi để trong ngăn kéo, cho anh đó, tôi phải trốn đây!"
Phóng viên Lý nói: "Sau khi nhận được tin nhắn này, chúng tôi không còn liên lạc được với nhau nữa."
Tôi hỏi: "Anh không muốn tiền sao?"
Phóng viên Lý hốt hoảng: "Tiền này tôi nào dám mơ tưởng, vạn nhất cảnh sát điều tra ra, tôi chẳng phải sẽ liên lụy sao?"
Lúc nói chuyện tôi vẫn luôn để ý cử chỉ, nét mặt, rõ ràng anh ta vẫn nói dối, có lẽ là giấu diếm gì đó. Tôi thử uy hiếp một chút nhưng anh ta thề sống thề chết, cũng đành thôi.
Thành thật mà nói tôi luôn không có thiện cảm với nghề nhà báo này. Tất nhiên ngoại trừ những phóng viên luôn đi trước đón đầu, thực địa để viết những phóng sự chân thật, còn lại hầu hết đều là đám nhà báo không đủ tư cách, cả ngày chỉ biết bẻ cong sự thật, thêm mắm thêm muối, sửa đổi tin tức tùy theo thị hiếu số đông. Thậm chí còn dùng phóng sự điều tra để uy hiếp đòi tiền bịt miệng.
Tiểu Đào xòe xấp tiền ra nhìn, nói: "Đều là tiền cũ, không cùng seri, người đưa tiền đúng là cẩn thận."
Chợt liếc qua phóng viên Lý, thấy anh ta có vẻ hốt hoảng, tay cứ níu chặt mép quần. Tiểu Đào giơ phong bì lên nói: "Tiền chúng tôi mang đi trước, làm chứng cứ."
"Được được!" Phóng viên Lý nói luôn miệng.
Sắp đi, tôi chợt hỏi: "Anh ta sống ở đâu?"
Phóng viên Lý nói cho chúng tôi một địa chỉ. Sau khi xuống lầu tôi nói: "Chuyện này nghe qua thì rất hợp tình hợp lý, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy không đúng, nếu đã quyết định bỏ trốn, thì số tiền này phải ôm theo luôn chứ? Sao phải cố tình để lại làm bằng chứng?"
Tiểu Đào nói thêm: "Hơn nữa theo tên họ Lý kia nói, số tiền là do giám đốc xí nghiệp lén đưa, chứ không phải họ Sở chủ động tống tiền. Hành vi này mặc dù trái đạo đức nhưng không phạm pháp, cùng lắm là mất nghề mà thôi, anh ta căn bản đâu cần bỏ trốn."
Băng Tâm chen vào: "Hiện nay rất nhiều phụ huynh đang lên án xí nghiệp thực phẩm kia, có lẽ anh ta sợ trở thành tâm điểm chú ý, bị người ta đánh chăng?"
Tôi lắc đầu: "Có rất nhiều điểm nghi vấn, hình như còn có ẩn tình. Hay là qua nhà anh ta xem một chút, chỉ mong chuyện này đừng diễn tiến thành án hình sự."
Tiểu Đào và Băng Tâm nhất thời cùng quay sang tôi, ánh mắt quái quái nhìn chằm chằm. Tôi cười khổ: "Cho xin, ta đây không phải Vương Đại Lý, miệng không quá thối đâu!"