Chương 759: Vách sắt bất khả công phá
Tôi dùng xẻng xúc hết phần đất dính máu nạn nhân, bỏ vào mấy cái túi rồi về giao cho bên trung tâm giám định. Đối với tôi mà nói, bây giờ bất kỳ manh mối dù nhỏ thế nào cũng đều có tác dụng trợ giúp.
Cảnh sát được Tiểu Đào phái đi cũng đã trở về, chiếc xe thể thao của Thiên Ngôn Thắng Đao bị va chạm, hôm xảy ra vụ án nó đang nằm trong gara của tiệm sửa xe 4S.
Lại là một chuyện hợp tình hợp lý!
Tiểu Đào hỏi: "Có cần tới nhà anh ta lần nữa không?"
Tôi lắc đầu: "Bây giờ thì chưa."
Mặc dù tôi có thể biết một người đang nói dối nhưng lại không thể bức họ nói thật, nếu đối chất, hiển nhiên Thiên Ngôn Thắng Đao sẽ chẳng tiết lộ gì cả.
Bên cạnh đó, tôi có chút không cam lòng, nhất định phải chuẩn bị kỹ để lần gặp tiếp theo sẽ gỡ được mối tơ vò này.
Hai ngày sau, tôi lâm vào sự suy nghĩ dằn vặt, gần như cơm nước chẳng buồn động, quên ăn quên ngủ. Lão Yêu đã kiểm tra video cẩn thận, không có dấu hiệu bị ghi đè, đây là đoạn video nguyên bản.
Ngoài ra, hắn tra một chút về câu lạc bộ trinh thám Oxford, câu lạc bộ này quá bí mật, chẳng tìm được tài liệu gì, không thể chắc chắn Thiên Ngôn Thắng Đao có là thành viên hay không.
Xét nghiệm vết máu cũng không cho ra được gì, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Tôi có cảm giác mình sắp phát điên rồi, từ khi làm cố vấn cho cảnh sát tới nay, chưa từng gặp một đối thủ lợi hại như vậy. Biết rõ ràng hắn là hung thủ, nhưng trước mặt giống như bị chắn một bức tường sắt khiến người ta không thể bào bước tới.
Hôm nay Tiểu Đào đến tìm tôi, vừa vào phòng thì ho khan, kinh ngạc nói: "Tống Dương, anh định biến mình thành quỷ à? Ở nhà mấy ngày không ra ngoài rồi, cũng không biết mở cửa sổ cho thông thoáng? Anh nhìn lại bộ dạng mình đi."
"Bộ dạng của anh?" Mấy ngày không được ngủ ngon, đầu óc tôi mơ màng.
Tôi biết mấy nay quả thật mình có chút cáu kỉnh, Đại Lý về buổi tối, tôi chặn họng ngay là đừng nói chuyện, kết quả ngày hôm sau hắn liền không về, có thể là ngủ lại cửa hàng hoặc vào trường tìm Lạc Ưu Ưu.
Trong phòng xếp đống mấy quyển sách, trên bàn là bánh quy cùng với vài chai nước lọc, đây là những thứ tôi hấp thu duy nhất vài ngày vừa qua.
Tiểu Đào cầm cái gương lên cho tôi soi, liền bị chính mình hù dọa, sắc mặt vàng khè, khóe mắt chân chim, tóc rối bù, quầng mắt thâm sì, tròng mắt thì vằn lên tia máu. Tiểu Đào ngửi cơ thể tôi một cái, ngạc nhiên: "Không phải anh uống thuốc gì đấy chứ?"
Tôi đáp: "Anh có hút một ít nhập mộng tán, muốn đặt mình vào vị trí hung thủ để suy nghĩ, nhưng có lẽ đã thất bại." Vừa nói xong thì đầu tôi chợt quay cuồng, đây là tác dụng phụ của nhập mộng tán.
Tiểu Đào lắc đầu: "Có gì thì mọi người cùng nhau thảo luận chứ. Đi tắm đi, tỷ dẫn đệ ra ngoài giải sầu."
Tôi hỏi: "Bên em điều tra thế nào rồi?"
Nàng hờn dỗi một tiếng: "Vẫn không chịu gạt chuyện này đi à. Đi tắm mau, nếu không đừng hòng em nói gì cho anh biết."
Tôi vội vàng vào tắm rửa, thay quần áo, cạo râu. Tắm giặt xong cảm thấy người vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc, có điều vẫn phải ra ngoài cùng Tiểu Đào. Nàng dẫn tôi tới một quán ăn gần đó, gọi hai món tôi thích nhất là tôm hùm và thịt dê nướng.
Tiểu Đào nói, hiện tại cảnh sát cũng chưa có tiến triển gì, mới có ba ngày mà công chúng đã quên béng sự kiện này, Thiên Ngôn Thắng Đao lại có động thái xuất bản, nhưng bản phát hành là chương mới tinh mà chúng ta chưa từng đọc.
Trải qua vụ việc vừa rồi, độc giả tò mò vào đọc truyện của anh ta còn nhiều hơn, cứ như là việc này giúp ích anh ta vậy.
Trong lúc đó thì có một chuyện nho nhỏ xảy ra, người thân của Tê Lợi ca chạy đến náo loạn sở cảnh sát, nói rằng rõ ràng phía cảnh sát đã phong tỏa nghi phạm, tai sao không đòi lại công bằng cho con cháu họ? Tiểu Đào chẳng có cách nào giải thích, sau đó người thân anh ta lại muốn đi tìm Thiên Ngôn Thắng Đao tính sổ, cảnh sát chỉ có thể đứng ra khuyên nhủ.
Tôi thở dài: "Vụ án hiện giờ kẹt ở một cứ điểm, cứ như cành cây mắc vào bánh xe vậy."
"À phải rồi, còn có một chuyện nữa. Trên weibo xuất hiện một người, tuyên bố mình là hung thủ!"
Tôi giật mình, Tiểu Đào lấy điện thoại ra cho tôi xem. Weibo của người kia tên là Dạ Vũ Đồ Phu, anh ta tổng cộng đăng 3 status, miêu tả cặn kẽ ba vụ án mạng, bao gồm cả những điểm chúng tôi chưa hiểu rõ, như ở hiện trường xuất hiện dấu hiệu của sách vở.
Dạ Vũ Đồ Phu tự xưng là Fan trung thành của Thiên Ngôn Thắng Đao, đã theo dõi sách của anh ta từ lúc chưa nổi tiếng. Dạ Vũ Đồ Phu trông thấy những anh hùng bàn phím công kích thần tượng của mình thì căm phẫn nên đã hành động quá khích.
Anh ta tìm những anh hùng bàn phím này, tra tấn họ, buộc họ phải đọc các chương truyện một cách cẩn thận, sau đó giết họ, mục đích là để cảnh báo mọi người không được chà đạp lên công sức của người khác.
Ngay khi status của Dạ Vũ Đồ Phu xuất hiện, rất nhiều nơi đã repost, nhưng cũng nhiều người nghi ngờ anh ta chỉ là đang lợi dụng kiếm tương tác. Cũng có người nói, không bằng chứng thì những lời này chẳng đủ thuyết phục.
Tiểu Đào nói: "Trong lúc bọn em thảo luận, cũng không ít cảnh sát cho rằng hung thủ khả năng là người khác."
Tôi cười: "Đây chỉ là chướng nhãn pháp thôi, có xác định được danh tính người này không?"
"Thông tin đăng ký là giả, sử dụng proxy server, địa chỉ IP cũng là wifi miễn phí, không xác định được." Tiểu Đào lắc đầu.
"Chướng nhãn pháp, nhất định là chướng nhãn pháp." Tôi bất phục mà la lên.
Tiểu Đào liếc tôi một cái, định nói gì đó lại thôi. Tôi biết nàng đang nghĩ gì, nàng đang muốn khuyên tôi nên buông bỏ, nhưng lại không đành lòng làm tôi tổn thương.
Hiện giờ thái độ tôi có hơi cáu kỉnh, có hơi cố chấp, nhưng tôi phải giữ vững chủ kiến, nếu như ngay cả mình cũng không giữ vững, vậy thì Thiên Ngôn Thắng Đao sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tôi tin suy đoán của mình là đúng!
Thức ăn bắt đầu được dọn lên, tôi ngồi ăn ngồm ngoàm, Tiểu Đào an ủi: "Cứ ăn từ từ, em đi gọi ly đồ uống, anh muốn uống gì?"
"Coca!" Tôi đáp.
"Chẳng phải thường ngày anh thích uống trà sao?"
"Đầu óc anh cần đường có gas." Tôi nói.
"Được, chờ em chút!"
Tiểu Đào rời đi, đột nhiên một người khách ngồi bàn kế bên mắng to: "Làm cái quái gì vậy, tôi ngồi chở cả nửa tiếng rồi, đồ ăn tôi gọi đâu?"
Quản lý và phục vụ chạy tới mới biết, hóa ra phục vụ đã đọc sai số bàn và mang món anh ta đặt sang bàn khác. Quản lý liên tục xin lỗi, người khách mắng: "Anh nói đổi nhẹ nhàng thế, đợi cả nửa tiếng, món cũng nguội hết rồi, tôi đợi vô ích à?"
"Vậy hay là miễn phí bữa này cho anh ạ!"
"Hừ, như vậy còn tạm được."
Tôi nhìn chằm chằm đĩa thức ăn đã nguội lạnh kia, chợt từ sâu thẳm có gì đó nhắc nhở tôi, thì ra là như vậy, quỷ kế thì ra là nư vậy!
Lập tức tôi nhổ miếng sườn dê trong mồm ra, chẳng kịp lau tay, chạy ra bên ngoài. Tiểu Đào hỏi tôi: "Này này, anh đi đâu đấy?"
"Trung tâm giám định vật chứng!" Rốt cuộc thì tôi cũng đã có thể nở nụ cười.