Chương 760: Vén màn chướng nhãn pháp
Tôi và Tiểu Đào lên xe, thúc giục nàng chạy mau. Tiểu Đào hỏi: "Anh nghĩ ra cái gì vậy, có thể nói cho em biết không?"
Tôi nói: "Trên người nạn nhân có một vết kim, nhưng trong máu chẳng có ngoại chất gì cả, chúng ta luôn đi nhầm hướng rồi, cái lỗ kim đó không phải để tiêm ngoại chất vào cơ thể, mà là hút ra!"
"Hút ra?" Tiểu Đào tò mò.
"Hút máu!"
Nàng càng kinh ngạc: "Em vẫn chưa hiểu."
"Cứ chờ lát nữa sẽ hiểu, nhanh lên, đi đường tắt đi!"
Tiểu Đào phì cười: "Trông anh gấp gáp kìa, em có biết bay đâu."
Nửa tiếng sau chúng tôi đến trung tâm giám định vật chứng, tôi lao vào khu kiểm tra máu, mấy kỹ thuật viên đang làm việc, tôi gấp gáp nói: "Mẫu máu lần trước tôi mang ở hiện trường về đâu?"
Một kỹ thuật viên nói: "Anh đang nói là của streamer kia? Ở đây này."
Anh ta mở tủ lạnh lấy ra, mẫu máu được lọc và phân tầng đựng trong mấy ống nghiệm, tôi cầm lên nói: "Tạp chất đâu?"
Ký thuật viên giải thích: "Tống cố vấn, anh cũng đâu phải người ngoài nghề, xét nghiệm máu dĩ nhiên phải lọc hết tạp chất, làm sao được để lẫn..."
"Tạp chất đâu? Đất đâu?" Tôi cắt lời.
Có thể là do tôi quá gắt, đến nhân viên khác cũng giật mình dừng tay, kỹ thuật viên nói: "Bỏ vào túi rác rồi, nhưng còn chưa dọn dẹp."
"Mau lấy ra, xét nghiệm!" Tôi nói.
"Xét nghiệm cái gì?" Kỹ thuật viên ngơ ngác.
"Sợi!"
Anh ta nói: "Nhưng bây giờ chúng tôi đang có việc khác, có thể chờ chút không..."
Tôi đang định mở miệng thì Tiểu Đào nói: "Dùng kính hiển vi được chưa, bảo Băng Tâm làm đi!"
"Dư bao nhiêu cái thì lấy bấy nhiêu!" Tôi đỏ mắt nói.
Chúng tôi mượn tất cả kính hiển vi còn dư của trung tâm rồi mang cùng với đống tạp chất về, bảo toàn bộ cảnh sát trong cụ đang nhàn rỗi tới trợ giúp. Tôi vốn học khoa học tự nhiên nên biết cách dùng, những người còn lại không biết thì được Băng Tâm hướng dẫn. Tôi đặc biệt dặn dò: "Thứ chúng ta cần tìm không phải là vết máu, mà là thứ dính trên máu, khối lượng công việc rất nhiều, mọi người nhất định phải cẩn thận."
"Được!" Tất cả đáp.
Chúng tôi bắt đầu công việc gian khổ, mấy kg đất chia thành từng chút nhỏ đặt dưới tấm kính quan sát của kính hiển vi. Mấy tiếng đồng hồ liên tiếp, nhiều người đau nhức hai măt, lúc này thì Lão Yêu chạy vào nói: "Ủa đang làm gì vậy, cứ như đang chời trò chơi, ta cũng góp vui."
Hắn kiên nhẫn 1 tiếng thì không chịu nổi, nói: "Quá chán, ta đi đây!"
Chúng tôi làm một mạch đến tối, Tiểu Đào gọi đồ ăn cho mọi người. Tôi cảm giác hai mắt mình đã sưng húp, cay xè, vô thức mà trời đã rạng sáng. Không ít cảnh sát đã muốn về, có người còn càu nhàu: "Nào có tìm ra được cái gì đâu."
Tiểu Đào trấn an: "Mọi người kiên trì một chút, chỉ còn 1/3 số đất, sau chuyện này tổ đặc án sẽ có phong bì bồi dưỡng."
Mọi người thở dài một tiếng, xoa bả vai, ấn huyện thái dương rồi tiếp tục công việc. Tôi căng thẳng từ xế chiều đến giờ, đầu óc đã quá mệt mỏi, lúc vừa xoay người đi rửa tấm kính thì đột nhiên cảm giác hoa mắt, dưới chân mất đi trọng lực, ngã ra bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, tôi nằm trong một căn phòng của thị cục, bên cạnh là một chai nước cùng một tờ giấy, Tiểu Đào viết: "Tối qua anh ngất xỉu, bọn em đưa anh lên đây nghỉ ngơi. Yên tâm đi, anh em trong cục vẫn đang tiếp tục."
Tôi đứng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, đi sang bên tổ kỹ thuật, trông thấy nhân viên cảnh sát người gục ở ghế, người co ro dưới đất, người nằm trên bàn, ngủ ngả ngủ nghiêng.
Tiểu Đào tựa đầu vào ghế đang thiêm thiếp, Băng Tâm thì nhoài người ra cái bàn mà ngủ. Thấy cảnh tượng như vậy, tôi chua xót, chỉ vì cái yêu cầu vô lý của mình mà mọi người phải chịu khổ.
Tôi đánh thức Băng Tâm và Tiểu Đào dậy, Tiểu Đào ngáp dài nói: "Em ngủ thiếp đi mất."
Băng Tâm xoa xoa hai con mắt: "Tống Dương ca ca, tìm được thứ huynh nói rồi."
"Ở đâu?" Tôi kích động.
"Cất trong tủ lạnh."
Tôi mở tủ lạnh ra, bên trong là mười mấy tấm kính nhỏ, từng cái đều đính mẫu đất. Bỏ lần lượt chúng lên kính hiển vi để quan sát, kết quả làm tôi kích động không thôi. Những mẫu đất này đều có những sợi rất nhỏ, mịn, là những sợi có cấu trúc xốp. Đột nhiên bật cười lớn: "Quả là như thế, ta đoán đúng rồi!"
Tiểu Đào ngơ ngác: "Anh phát điên rồi à?"
Tôi nói: "Đã gỡ được mối rối này. Đi tìm Thiên Ngôn Thắng Đao thôi, đã đến lúc vạch trần bộ mặt thật của Sherlock Holmes phương đông này!"
Ba chúng tôi lái xe đến nhà Thiên Ngôn Thắng Đao, ngoài tường bao có người dùng sơn xịt mấy chữ: Hung thủ giết người.
Mộ Dung phu nhân ra mở cửa, cô ta lạnh lùng lườm chúng tôi: "Các người lại tới đây làm gì?"
"Tìm ông xã của cô, nói chuyện một chút." Tôi đáp.
Mộ Dung phu nhân miễn cưỡng dẫn chúng tôi vào phòng khách. Lần đầu vào đây, Băng Tâm hết nhìn đông lại nhìn tây, Mộ Dung phu nhân gõ cửa thư phòng một cái, nói: "Anh yêu, cảnh sát tìm anh!"
Chỉ một lát, Thiên Ngôn Thắng Đao mặc quần áo chỉnh tề bước ra, tay cầm tẩu thuốc, nhìn vào mắt tôi đầy ngạo mạn: "Tống đại thần thám, lại tới viếng thăm?"
"Tôi nghĩ đây là lần cuối! Tôi đã giải được câu đố về anh." Tôi nói.
Thiên Ngôn Thắng Đao cười lạnh một tiếng, ngồi xuống sofa, bỏ tẩu thuốc xuống, rút ra một điếu xì gà: "Rửa tai lắng nghe."
"Quỷ kế này thực ra chẳng hề phức tạp chút nào, hiện trường phạm tội mà chúng tôi phát hiện cũng không phải là hiện trường đầu tiên."
Tiểu Đào kinh ngạc che miệng: "Nhưng ở hiện trường có vết máu."
"Đó mới là mấu chốt trong trò chướng nhãn pháp!" Tôi cười.
Thiên Ngôn Thắng Đao nhấn mạnh mấy cái bật lửa, châm xì gà hút một hơi sâu, anh ta đang cố ý che giấu sự căng thẳng của mình.
Tôi bắt đầu kể việc mình điều tra, toàn bộ quá trình phạm tội là như sau, trước khi nạn nhân bị hại hai đến ba ngày, anh ta đã bị Thiên Ngôn Thắng Đao bắt cóc, nhốt ở một nơi bí mật.
Trong thời gian này, Thiên Ngôn Thắng Đao đã rút một lượng máu lớn từ chân nạn nhân, cũng có thể là rút ít một nhưng thành nhiều lần, rồi tạm trữ đông.
Hôm xảy ra vụ án, nạn nhân được giấu vào chiếc SUV, khoảng 9h30, Thiên Ngôn Thắng Đao ở trong xe tra tấn nạn nhân đến chết, sau đó bỏ máu đã trữ lạnh vào một khối bọt biển khiến nó trở về nhiệt độ bình thường, bắt đầu hoại tử song song với tế bào trên người nạn nhân.
Tiếp đó, Thiên Ngôn Thắng Đao cùng vợ đi vào khách sạn, ở yên một đêm, cái xác vẫn nằm ở trong xe. Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Ngôn Thắng Đao lái xe tới ngoại ô, ngụy tạo hiện trường. Quan trọng nhất là mang khối bọt biển thấm đẫm máu kia đặt dưới đất, dùng gậy đập mạnh, tạo ra tình trạng vết máu bắn tung tóe.
Sau đó anh ta dọn hết bọt biển, rồi đặt thi thể lên đó, bất kể nhìn thế nào cũng đều giống như nạn nhân bị sát hại tại đây.
"Bất kỳ thủ đoạn nào để vén tầm màn che đều rất đơn giản, nói cách khác, hiện trường sát hại nạn nhân là ở trong xe, ngay dưới mũi chúng ta. Mộ Dung Tiểu Lỗi, anh đúng là tài cao gan lớn!" Tôi vỗ tay một tiếng.