Chương 763: Mộ Dung phu nhân sa lưới
Biên tập viên kia nói cho chúng tôi biết chuyện trước đây về Thiên Ngôn Thắng Đao. Hơn 10 năm trước lúc hắn vừa bước vào nghề viết lách, có gửi bản thảo của mình cho một số tạp chí. Dĩ nhiên ước mơ lớn nhất lúc đó của hắn là tờ Đại Trinh Thám Gia này.
Thiên Ngôn Thắng Đao gửi bản thảo mấy lần đều bị trả về, hắn nổi giận đùng đùng tới chất vấn biên tập, rốt cuộc chỗ nào không được, chỗ nào không hay để hắn sửa, tại sao lại đối đãi với mong muốn nghiêm túc của mình như vậy? Biên tập lúc đó là Dạ Không, cũng chính là cô gái mà hắn chọn làm nạn nhân thứ 4.
Dạ Không chỉ đáp lại một câu: "Dù có sửa bao nhiêu đi nữa cậu cũng không được đăng đâu!"
Bị kích thích, Thiên Ngôn Thắng Đao lao vào đọc, luyện tập, trải qua 10 năm trui rèn cuối cùng trở thành đại sư trinh thám hàng đầu trong nước. Tuy nhiên không còn gửi bản thảo cho Đại Trinh Thám Gia thêm 1 lần nào nữa.
Sau khi hắn thành danh, Dạ Không cũng từng xấu hổ tới tìm hắn, nhưng hắn phớt lờ.
Do kinh nghiệm lâu năm, giờ Dạ Không đã là tổng biên tập của tờ Đại Trinh Thám Gia. Cứ mỗi lần đồng nghiệp đi ăn với nhau, bà ta đều nhắc về đoạn chuyện cũ này, nói mình đã từng lỡ dịp may với một đại sư, cảnh báo mọi người nhất định phải quý trọng từng người gửi bản thảo, ngàn vạn lần không nên đánh mất tài nguyên quý báu.
Nghe xong, Tiểu Đào nói: "Thì ra là như vậy."
Tôi nói: "Là một biên tập, bất kể đối tượng là ai thì lúc nói ra câu đó cũng là không có đạo đức nghề nghiệp!"
Biên tập trong video cười mỉa mai: "Có thể là hôm đó tâm tình Dạ Không không được tốt. Phụ nữ ấy mà, khó tránh được những lúc hẹp hòi như vậy..."
Tiểu Đào cắt lời: "Được rồi được rồi, đừng bêu xấu phụ nữ nữa. Anh có phương thức liên lạc với bà ta không?"
"Để tôi gọi điện cho bà ấy."
Biên tập gọi mấy cuộc điện thoại, mấy nay là kỳ nghỉ tết dương lịch, bọn họ không đi làm, bảo sao ngoài đường đông thế.
Gọi một lát, sắc mặt biên tập viên hốt hoảng la lên: "Bà ta đến Nam Giang rồi!"
"Cái gì?" Tôi giật mình.
"Đồng nghiệp nói, hai ngày trước Dạ Không trúng thưởng một chuyến du lịch Nam Giang ba ngày, nhân dịp tết dương lịch, bà ấy đã đi Nam Giang chơi...việc xảy ra gần đây trên weibo tôi cũng để ý, ai cũng nói Thiên Ngôn Thắng Đao điên rồi, là thật ư?"
Tôi nói: "Lập tức cho chúng tôi số liên lạc của bà ấy!"
Biên tập viên đọc số điện thoại và email cho chúng tôi, tôi gọi thử thì không có ai nghe máy, nhất thời có một linh cảm chẳng lành.
Tiểu Đào gọi điện cho cảnh sát giám sát Thiên Ngôn Thắng Đao: "Tiểu Vương, mục tiêu vẫn ở nhà chứ?"
"Hắn không hề ra ngoài." Bên kia đáp.
"Vợ hắn đâu?" Tiểu Đào hỏi.
"Ra ngoài mua đồ ăn còn chưa có về."
Tiểu Đào cúp máy, trao đổi ánh mắt với tôi, tôi nói: "Mau đi tìm!"
Lúc này một cảnh sát trực tổng đài đi vào, nói: "Vừa nhận được một tin báo cảnh từ phân cục chuyển lên, khu Đào Nguyên xảy ra án mạng, phân cục đã cho người tới rồi. Hình như hung thủ là người trong vụ Hoàng đội trưởng đang phụ trách."
Tiểu Đào lập tức đứng dậy: "Đi!"
Đường phố hôm nay rất đông đúc khiến chúng tôi vô cùng khó chịu. Trên đường nhận được điện thoại từ phân cục Đào Nguyên, họ nói hung thủ đã bị thương, được đưa vào bệnh viện gần đó. Nạn nhân thì đã chết, danh tính được xác nhận là một tổng biên tập, tới Nam Giang du lịch.
Linh cảm xấu nhất của chúng tôi đã thành hiện thực, tôi hỏi: "Vụ án này phát hiện như thế nào?"
Cảnh sát phân cục nói: "Cô gái kia trực tiếp cầm dao lao vào khách sạn giết người, thật quá ngông cuồng. Nhân viên khách sạn báo cảnh, chúng tôi đã tới ngay lập tức. Cấp dưới của tôi bảo cô ta bỏ vũ khí xuống, nhưng cô ta lại xông về phía cảnh sát, cứ như là đã mất hết lý trí. Bởi vậy cảnh sát nổ súng, có điều các người yên tâm, đều bắn vào chân tay, không bị thương chỗ yếu hại, giờ cô ta đang được cấp cứu."
Tôi không biết có phải Mộ Dung phu nhân tình nguyện gánh tội hay không, lẽ nào cô ta yêu chồng hơn chính bản thân mình?
Giờ chúng tôi có ba nơi để đi, tới hiện trường; đi nghiệm thi hoặc là đến bệnh viện. Nhận thấy giao thông hôm nay rất tệ, chúng tôi lựa chọn nơi thứ ba.
Một tiếng sau thì đến phòng cấp cứu của bệnh viện, Mộ Dung phu nhân vừa được cấp cứu bị đẩy ra ngoài, đeo máy thở oxy, cô ta uể oải nhìn chúng tôi, khó nhọc nói: "Tất cả đều là mình tôi gây ra, bỏ qua cho chồng tôi đi, cầu xin các người!"
Tôi cứng họng không nói được gì, bác sĩ đẩy tôi sang một bên, nói: "Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, hai ngày nữa mọi người hãy tra hỏi."
Rời bệnh viện, ngước nhìn bầu trời xám xịt, tôi than thở: "Có cần phải đấu đến mức này không? Lẽ nào hắn không rõ, mình đã không thể thoát, lại nhất định kéo cả nhà cùng vào địa ngục?"
Tiểu Đào nói: "Con người lúc đang chấp mê bất ngộ thật là đáng sợ. Tiếp theo ta đi đâu?"
"Nghiệm thi!"
Chúng tôi không thể phá án bằng cảm giác được, liền tới phân cục, khám nghiệm tử thi nạn nhân. Quả nhiên thủ pháp gây án hoàn toàn bất đồng với ba vụ trước, từ lực đâm cũng là do phụ nữ gây ra.
Bảo cảnh sát chuyển thi thể về thị cục, tôi và Tiểu Đào đi tới nhà Thiên Ngôn Thắng Đao.
Hai cảnh sát mặc đồng phục giám sát vẫn ở trong xe, thấy chúng tôi tới thì mở cửa bước ra, Tiểu Đào hỏi: "Có gì bất thường không?"
"Không có gì bất thường. Chỉ có căn nhà bật đèn cả ngày, hơn nữa thi thoảng có thể nghe tiếng ném đồ đạc, tôi có cảm giác người này sắp phát điên rồi." Cảnh sát đáp.
Tiểu Đào gật đầu: "Chúng ta lại thăm hắn một lần nữa!"
"Hoàng đội, Tống cố vấn, nhớ cẩn thận!" Cảnh sát dặn dò.
Chúng tôi nhấn chuông, đợi hồi lâu không có ai ra mở cửa, tôi bèn tự mình cậy khóa. Gara để xe lần trước bị cháy vẫn đen sì, khung hai chiếc xe vẫn còn bên trong. Cửa phòng khách mở toang, đồ đạc bừa bộn, đồ trưng bày trên giá đã bị ném vỡ hết, sách cũng vứt lả tả dưới sàn, ghế sofa bằng da bị dao rạch nát bươm.
Bước vào, Tiểu Đào định rút súng, tôi lắc đầu một cái, chỉ vào mắt mình. Hắn dám công kích, minh vương chi đồng là đủ cho hắn ăn no!
Đi vào thư phòng, nghe thấy âm thanh rầm rầm, Thiên Ngôn Thắng Đao đang ngồi trước máy vi tính, mặc áo choàng tắm, tóc bù xù, tay đánh máy, không, đúng hơn là đập bàn phím.
Hắn vừa gửi mail vừa gào lên: "Không, ta sẽ không thua. Ta tinh thông thủ pháp trinh thám toàn thế giới, làm sao lại thua một tiểu tử chưa ráo máu đầu cơ chứ!"
Tôi gõ cửa một tiếng, nói: "Đại tác gia!"
Thiên Ngôn Thắng Đao nghiêng đầu qua, ánh mắt hắn như loài dã thú, khiến người nhìn không rét mà run. Có vẻ đã mấy ngày không ngủ, trong đôi mắt vằn vện tia máu, râu cũng không cạo, từ một tác gia nho nhã đã biến thành một đại thúc chán chường.
Hắn cầm chai whiskey dưới đất lên, tu một hớp, loạng choạng đi về phía chúng tôi: "Các ngươi tới làm gì? Để giễu cợt ta sao? Cút, cút hết cho ta, ta không muốn gặp các ngươi!"
Dứt lời hắn ném chai rượu, choang một tiếng đập vào tường vỡ vụn. Mới đầu tôi còn có một chút tôn trọng hắn với tư cách đại sư trinh thám, nhưng bây giờ thì trông hắn thật đáng thương.
Tôi nói: "Chúng tôi tới để thông báo cho anh biết, vợ của anh đã bị bắt, tội danh mưu sát!"