Chương 765: Sherlock Holmes vĩnh cửu
Ngay từ ban đầu Mộ Dung Tiểu Lỗi đã biết, nếu gây án ở Nam Giang sẽ phải đối đầu với tổ đặc án mạnh nhất cả nước. Nhưng hắn vốn chẳng quan tâm, thậm chí còn cố ý muốn khiêu chiến chúng tôi.
Tiếp sau đó là những lần gây án liên tục của Mộ Dung Tiểu Lỗi, Mộ Dung phu nhân lần nào cũng biết, nhưng cô ta hiểu ván đã đóng thuyền, có khuyên cũng không khuyên nổi, chỉ có thể lặng im mà cầu nguyện cho chồng mình.
Cho đến khi con trai họ bất ngờ bị tai nạn xe, hai vợ chồng đã hoàn toàn sụp đổ, họ nắm tay con khóc rất lâu trong bệnh viện, lúc này Mộ Dung Tiểu Lỗi nói: "Em yêu, anh đã không còn có thể quay đầu, ràng buộc duy nhất bây giờ là em. Vé máy bay anh đã mua sẵn, để trong ngăn kéo phòng khách tầng 2, có cả thẻ ngân hàng, đi mau đi! Đi càng xa càng tốt, anh sẽ nghĩ cách dây dưa với Tống Dương, để cho em tranh thủ thời gian."
Nhưng Mộ Dung phu nhân cũng không muốn mất chồng, vì vậy quyết định chính mình đi gánh tội. Hôm đó cô ấy tìm được biên tập viên năm xưa đã chê bai chồng mình, lần đầu giết người cô ta rất sợ hãi, nhưng quyết tâm làm bằng được. Vì vậy Mộ Dung phu nhân như phát điên, đâm liên tiếp vào ngực đối phương, cho đến khi bà ta tắt thở.
Sau đó thì cảnh sát chạy tới, ra lệnh cho cô bỏ vũ khí xuống. Lúc đó cô ta chỉ một lòng cầu chết, cho rằng chỉ cần mình chết, không có chứng cứ thì chồng mình sẽ được tự do.
Nhưng không ngờ được là cảnh sát chỉ nổ súng bắn vào chân và tay, cuối cùng bắt cô ta đi. Nói tới đây Mộ Dung phu nhân bưng mặt khóc nức nở: "Vốn là một gia đình biết bao hạnh phúc, vì sao lại biến thành thế này, vì sao???"
Tiểu Đào thở dài: "Con người một khi đã phạm tội thì cái giá phải trả rất lớn!"
"Các người sẽ bắt anh ấy?" Mộ Dung phu nhân hỏi.
"Sẽ!" Tiểu Đào gật đầu.
"Vậy anh ấy sẽ bị tử hình?"
"Tử hình, hẳn là không tránh khỏi."
Nghe đến đây, Mộ Dung phu nhân ngừng khóc, sự tuyệt vọng trào dâng trong ánh mắt, nói: "Có thể giúp tôi một chuyện cuối cùng không. Mở giúp tôi cánh cửa sổ kia ra, tôi muốn hóng gió một chút!"
Chúng tôi nhìn về phía cánh cửa sổ khóa trái, Tiểu Đào an ủi: "Hãy sống cho khỏe, tôi sẽ cố hết sức giúp cô được giảm án."
Rời đi, Mộ Dung phu nhân bên trong phòng bệnh gào lên thảm thiết: "Cuộc sống của tôi đã sớm bị hủy diệt, sống nào còn ý nghĩa gì!" Tôi cảm thấy trong lòng nhói lên, vấn đề này là không cách nào trả lời.
Ngay sau đó Tiểu Đào triệu tập một tốp cảnh sát chạy tới nhà Mộ Dung Tiểu Lỗi. Chợt phát hiện hắn mặc áo khoác ngắn, đội mũ tuần lộc, miệng ngậm tẩu, dáng dấp như một Sherlock Holmes ngồi ở sofa đợi chúng tôi.
Mộ Dung phu nhân đã vô tình tiết lộ một đầu mối then chốt, chúng tôi xộc thẳng vào nhà vệ sinh, vặn đường ống ra, tìm cẩn thận bên trong. Quả nhiên đã tìm được một cục máu đã đông đặc.
Sau đó thông qua giám định ADN, máu này là của nạn nhân thứ nhất. Rốt cuộc cảnh sát đã nắm giữ chứng cứ mang tính quyết định, kết hợp với khẩu cung của vợ hắn, cùng những bằng chứng gián tiếp khác, đủ để định tội cho Mộ Dung Tiểu Lỗi.
Một tuần sau, tiết trời Nam Giang có tuyết rơi, vụ án tác gia giết người chấn động được mở phiên tòa xét xử đầu tiên.
Tại tòa, Mộ Dung Tiểu Lỗi đã thực hiện được một màn bào chữa xuất sắc nhất, cũng là cuối cùng trong đời, hắn đã thay đổi thành công việc Mộ Dung phu nhân cố ý giết người thành bị uy hiếp phải giết người, nhận toàn bộ tội trạng về mình. Cả quá trình, tôi và Tiểu Đào đều giữ im lặng.
Cuối cùng Mộ Dung Tiểu Lỗi bị tuyên án tử hình, hắn quay đầu nhìn tôi, cảm kích cười một tiếng: "Cám ơn cậu, Tống Dương. Lần này tôi đã thua tâm phục khẩu phục!"
Xét Mộ Dung phu nhân bị uy hiếp, tòa tuyên cô ta 20 năm tù giam.
Rời khỏi tòa án, ngẩng đầu ngắm tuyết rơi trắng trời, nội tâm tôi cảm khái vô hạn, chẳng có nửa tia vui sướng vì thắng lợi.
Tiểu Đào nói: "Cuối cùng cũng kết thúc, mệt mỏi quá!"
Tôi cười: "Đến chỗ anh chơi một lúc đi."
Về đến phòng, Vương Đại Lý kích động nói: "Dương tử Dương tử, ngươi đã nổi tiếng rồi."
"Khả năng đây là vụ án náo động nhất trong năm, weibo có cả triệu người thảo luận về nó. Ban đầu mọi người nghĩ rằng Mộ Dung Tiểu Lỗi là một kẻ thập ác bất xá, nhưng sau đó đúc kết lại được, công kích cá nhân trên mạng quả là làm người ta rất tổn thương. Trước đây có một bệnh nhân bị ung thư máu, dựa vào viết lách để kiếm tiền thuốc thang, lại bị anh hùng bàn phím cố tình bôi đen, cuối cùng vì suy nghĩ khiến bệnh trở nặng mà rời khỏi nhân thế. Còn có người dùng tiền viết sách gánh cả gia đình thì bị đám toxic ép đến nhảy lầu tự sát. Mộ Dung Tiểu Lỗi đã góp phần thay họ đòi lại công đạo, nhưng việc này quá nhỏ nhoi, luật pháp quốc gia không quy định nghiêm khắc, cuối cùng chẳng giải quyết được gì. Hàng năm Mộ Dung Tiểu Lỗi còn gửi một khoản tiền cho hai gia đình kia, sau này hắn đổi bút danh của mình thành Thiên Ngôn Thắng Đao, có ý muốn nói, lòng người đáng sợ, câu từ chua ngoa còn sắc bén hơn đao kiếm. Có người suy đoán rằng từ lúc đó hắn bắt đầu động sát tâm."
Vương Đại Lý cầm điện thoại, thì thầm: "Còn có nữa, do vụ án này gây xôn xao dư luận rất lớn, đã khiến các ban ngành liên quan chú ý, thúc đẩy các mạng xã hội bắt phải công khai danh tính thật khi đăng ký tài khoản, khẩu hiệu anh hùng bàn phím vô tội đã trở thành lịch sử!"
Tôi thở dài thườn thượt: "Chiếu theo ngươi nói thì hắn xứng đáng là một đối thủ vĩ đại đáng kính trọng? Chỉ mong cái chết của hắn có thể khiến đám anh hùng bàn phím kia bắt đầu học cách tôn trọng người khác."
"À phải rồi, có thư của ngươi này."
Vương Đại Lý mở ngăn kéo lấy ra một phong bì thư màu đen, xung quanh viền một đường hoa đẹp mắt, phần tiêu đề viết bằng chữ màu vàng óng: "To Mr. Song ( gửi ông Tống)."
Tôi cầm trên tay thắc mắc: "Đồ chơi gì vậy, thiệp chúc mừng năm mới à? Thằng nhóc này cũng lắm chuyện nhỉ."
"Thôi đi, còn chưa đến Tết mà, với lại ta có gửi cho ngươi cọng lông thiệp chúc mừng thì có, trực tiếp gửi lì xì wechat là được rồi." Đại Lý lắc đầu.
Tôi mở ra xem, đây là một bức thư bằng tiếng Anh, cũng may Tiểu Đào khá thông thuộc English, dịch cho tôi nghe. Ngoài dự đoán của tôi, lá thư này lại được gửi tới từ câu lạc bộ trinh thám Oxford. Họ nói vụ án vừa rồi đã thu hút sự chú ý của câu lạc bộ, tài điều tra của tôi cực kỳ xuất sắc, hoàn toàn có tư cách là thần thám phương Đông. Vì vậy bọn họ muốn phá lệ mời tôi tham gia câu lạc bộ, tôi sẽ là thành viên duy nhất từ trước tới giờ không phải là tác giả.
Vương Đại Lý la lên: "Quá NB rồi, Tống Dương. Bây giờ ngươi là trinh thám cấp đại sư thế giới, ta thật là ngưỡng mộ! Chờ đủ thâm niên, chúng ta cùng đi London chơi đi, ha ha, quê hương của Sherlock Holmes, ta cũng muốn được chiêm ngưỡng."
Tiểu Đào nói: "Thật là trớ trêu, Thiên Ngôn Thắng Đao khổ công muốn gia nhập câu lạc bộ, cuối cùng lại giúp anh. Tống Dương, anh có định đi không, nhân dịp này lãnh giáo mấy đại sư trinh thám này một chút."
Tôi đập đập lá thư vào tay, chợt nói: "Không! Thay anh viết thư từ chối đi."
"Tại sao?" Cả hai đồng thanh kinh ngạc.
Tôi thở dài: "Chứng kiến kết cục cuộc tỉ thí này, anh chẳng có một tia hân hoan vì thắng lợi nào. Bảo anh đi London, cùng những kẻ ngạo mạn này uống Champagne, chơi đùa trò chơi trinh thám nhàn nhã, anh không làm được. Đích thân trải qua bao nhiêu chuyện, mắt thấy mỗi một án mạng đều khiến mọi người đau khổ, tổn thương, là một thực tế vô tình tàn khốc. Nếu coi việc trinh thám như một trò chơi, đó là thiếu tôn trọng người chết...Anh chỉ là một Ngỗ Tác, tuyệt đối không có thân phận nào khác."
"Quả nhiên là phù hợp với tính cách của anh." Tiểu Đào khoác tay tôi, nói: "Có điều câu cuối cùng em không đồng ý, anh còn có một thân phận khác, đó là chồng của Hoàng đội trưởng!"
"Oa, đây là cầu hôn ngươi sao?" Vương Đại Lý kinh ngạc.
Tiểu Đào vênh mặt: "Không phải, ta chỉ là tỏ rõ thái độ! Cậu tự nghĩ ra thôi."
Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, dưới ánh mắt chằm chằm soi mói của Tiểu Đào, tôi bảo Đại Lý: "Trong ngăn kéo dưới cùng ta có cất một thứ, giúp ta lấy ra."
Một lát, Vương Đại Lý mang thứ kia ra, là một chiếc nhẫn kim cương bọc hộp nhung, hắn la lên: "Oa, không phải chứ, thậm chí cái này ngươi cũng chuẩn bị rồi?"
Tôi nhận lấy cái hộp: "Ngươi kích động con mẹ gì, có phải cho ngươi đâu?"
Hắn ôm ngực tỏ ra đau đớn: "Híc, quá tổn thương rồi!"
Chiếc nhẫn là thứ tôi âm thầm mua sau khi từ Macao trở về, bản thân nó không quan trọng nhưng lúc đó tôi cảm thấy con đường phía trước quá nguy hiểm, mình phải sớm có câu trả lời dứt khoát cho mối tình này, có điều vẫn đắn đo chưa quyết. Giang Bắc Tàn Đao còn chưa diệt trừ, một trận bão táp vẫn đang chờ chúng tôi, giờ mà cầu hôn liệu có ổn?
Tôi cứ như thế do dự bất quyết, sau đó lại xảy ra vụ án vừa qua, tạm gác nó lại.
Lần đầu tiên cầu hôn, tôi căng thẳng đến cứng người, xấu hổ hỏi Tiểu Đào: "Có càn quỳ xuống không?"
"Đương nhiên, nghi thức là rất quan trọng!"
Tôi quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp nhung ra, tình cảm hỏi: "Tiểu Đào, em có nguyện ý gả cho anh không?"
Tiểu Đào che miệng, nước mắt hạnh phúc trào dâng khóe mắt, đáp: "Một triệu lần nguyện ý!"