Chương 778: Bị đùa bỡn
Thấy cảnh này, ngay cả Tống Tinh Thần cũng ngây người, hắn từ từ hạ đao xuống, nét mặt đầy vẻ áy náy.
Đột nhiên Huyết Anh Vũ vung tay phóng ra một cái phi tiêu, Tống Tinh Thần phản xạ nhanh lập tức né sang một bên, chỉ trong nháy mắt thời cơ, cô ta đã vọt về cửa sổ, nhảy ra biến mất trong bóng đêm.
Tôi bước tới, chấm ngón tay vào máu ở trên đất, đưa lên mũi ngửi: "Là thuốc màu!"
Nữ nhân này lại đùa bỡn chúng tôi.
Trong hành lang có tiếng bước chân, tốp Tiểu Đào đang chạy tới. Tống Tinh Thần khịt mũi một cái, nhắc nhở: "Tiểu thiếu gia, trên người ngươi có mùi nước hoa của nữ nhân kia, mau nghĩ cách tẩy đi tránh bị nghi ngờ.
Tôi lắc đầu: "Càng tô càng đen, cứ bình thản chút thôi."
Tiểu Đào và Băng Tâm chạy tới, Tiểu Đào hỏi: "Xảy ra chuyện gì..." sau đó thì liền ngửi thấy mùi nước hoa, hai mắt trợn ngược lên.
Tôi kể lại sự việc cho nàng, Tiểu Đào nghiến răng nghiến lợi: "Đồ đàn bà không biết xấu hổ!"
Tôi đi tới mở toang cửa sổ: "Cô ta lại xuất hiện trong phòng vật chứng, nhất định là có mục đích."
Băng Tâm nói: "Có liên quan tới vụ án này sao?"
Tiểu Đào hằm hằm: "Vốn đã sứt đầu mẻ trán sẵn rồi, giờ còn tới gây chuyện thêm nữa!" Sau đó quay người bỏ đi.
Đã yêu nhau khá lâu, tôi đương nhiên biết nàng đang tức giận, Tống Tinh Thần nói nhỏ: "Mau đuổi theo đi, chỗ này để ta thu dọn."
Tôi đuổi theo Tiểu Đào, nàng cũng chẳng thèm quay đầu mà đi ra cửa, lên xe. Tôi tới mở cửa xe bên ghế phụ thì phát hiện cửa khóa, gõ nửa ngày nàng mới mở chốt cho tôi vào.
Tôi ngồi bên ghế phụ, cả hai chẳng ai nói với ai cầu nào, không khí trong xe có phần ngột ngạt. Tôi mở lời trước: "Anh không làm gì cả, chỉ là bắt trộm đơn thuần, anh có thể thề!"
Tiểu Đào nói: "Em biết, nhưng tại sao cô ta cứ luôn đối với anh như vậy, giữa hai người có phải từng có gì đó với nhau hay không?"
Tôi biết có giải thích cũng vô ích, chỉ kéo tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt, nói: "Tiểu Đào, em phải tin anh, bất kể cô ta có dụ dỗ thế nào thì anh cũng chẳng hề có cảm giác. Trong lòng anh chỉ có em!"
Tiểu Đào giật tay tôi ra, cầm vào vô lăng, đột nhiên bật khóc. Chuyện này khiến tôi chẳng biết phải làm sao, nàng vừa khóc vừa nói: "Em biết là mình đang cố tình gây sự, nhưng trong lòng toàn là tà khí! Một nữ nhân xinh đẹp không biết xấu hổ, hết lần này đến lần khác dụ dỗ người yêu mình, làm sao có thể không tức cơ chứ! Em biết là không nên nổi giận với anh, nhưng lại nuốt không trôi. Lần trước ở Macao, lúc anh bị bắt cóc, em thực sự sợ cô ta sẽ cướp anh khỏi tay mình."
Mặc dù lời nói không được mạch lạc, nhưng từng câu từng chữ thấm vào tâm can tôi, tôi vỗ nhè nhẹ sau lưng nói: "Tiểu Đào, cô ta xinh đẹp hơn em!" Tiểu Đào kinh ngạc ngẩng lên nhìn, tôi tiếp tục nói: "Nhưng sắc đẹp và tình yêu là hai chuyện khác nhau. Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, vào sinh ra tử, cùng khóc cùng cười, những cái này người khác không ai có thể thay thế. Anh yêu em, chuyện đó không ai có thể lay chuyển."
Tiểu Đào đang khóc cũng mỉm cười: "Ngọt miệng dễ nghe." Sau đó nhào vào trong ngực tôi. Cả hai ôm nhau thật lâu, đợi tâm trạng nàng bình phục, tôi mới mở miệng: "Vụ án trước mắt, cùng với vụ thông đồng giết vợ năm xưa, lại thêm sự xuất hiện đột ngột của Huyết Anh Vũ, e là có mối liên hệ nào đó. Giờ cô ta chính là một nghi phạm, anh cam đoan với em, lần sau gặp lại nhất định sẽ bắt cô ta mang ra công lý."
Tiểu Đào bĩu môi: "Anh sẽ không vi phạm nguyên tắc đấy chứ?"
"Sẽ không!" Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Câu nói ban nãy mới nói hết một nửa, cô ta quả rất đẹp, nhưng em mới là mẫu người anh thích."
Lúc này Tinh Thần, Băng Tâm và Lão Yêu đi tới bên cạnh xe, gõ gõ vào cửa kính. Trông thấy Tiểu Đào nhòa lệ, Băng Tâm hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ khóc?"
"Không có!" Tiểu Đào chối, đưa tay dụi mắt.
Tôi nói: "Tiểu Đào bị cát bay vào mắt, ta đang thổi giúp."
Băng Tâm liền ngẩng mặt cười đểu. Tối đó chúng tôi qua đêm ở nhà con bé, sáng hôm sau thức dậy ăn qua loa điểm tâm rồi đến thị cục tiếp tục công việc.
Thành thật mà nói, kỳ nghỉ tết quá rảnh rỗi, tôi lại chẳng hứng thú, bây giờ có vụ án, cảm giác lên tinh thần hơn nhiều. Buổi sáng Lão Yêu vẫn phải tiếp tục nhìn từng bài post trong 7 diễn đàn, Băng Tâm phụ trách xét nghiệm ADN, tôi cùng Tiểu Đào, Tinh Thần thì đi khám xét lại hiện trường hai vụ án.
Dây cảnh giới trong công viên đã được dỡ bỏ, bên bờ hồ có cắm biển cảnh báo 'Mặt băng yếu, xin chớ đi vào'. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhiệt độ đã tăng hơn mấy hôm trước, mặt băng bắt đầu tan, chẳng có ai đi lên cả.
Chờ cho khí hậu ấm lên chút nữa tôi bảo người tới trục vớt xem có gì bỏ sót không. Sau đó thì ba chúng tôi tới nhà Đinh Hạo. Hiện trường chẳng phát hiện được gì, Lý cảnh quan nói người thân của nạn nhân đang ở trụ sở phân cục, có muốn gặp hay không.
Chúng tôi đến phân cục, trông thấy một cô gái trẻ đang dùng khăn tay lau nước mắt. Lý cảnh quan đang đứng cạnh an ủi, thấy chúng tôi đến thì giới thiệu: "Đây là ba vị hình sự phụ trách vụ án, còn đây là thân nhân của người chết, Trương Dung."
Trương Dung đưa một cánh tay ra muốn bắt tay Tiểu Đào, tay cô ta vô cùng trắng, được chăm sóc rất kỹ, nhìn thoáng qua là biết mười ngón tay chưa tùng dính bùn đất, nhưng móng tay tương đối ngắn, hình như móng út từng bị rách.
Tiểu Đào cũng chú ý tới, nhìn chằm chằm ngón út, Trương Dung vội rụt tay về bưng mặt khóc: "Ông xã à, sao ông lại đi đột ngột như vậy, để lại bọn em cô nhi quả mẫu làm sao sống nổi!"
Tôi nói: "Đinh phu nhân xin nén đau thương, có thể nói chuyện một chút không?"
"Hỏi đi!"
Tôi hỏi vài vấn đề thông thường, thực ra hỏi chỉ là thứ yếu, chủ yếu là quan sát biểu hiện nét mặt của cô ta. Cứ có cảm giác cô ta có chút căng thẳng, hơn nữa trên mặt chẳng hề có nước mắt, tựa hồ là giả khóc.
Cô gái này chắc hẳn là tiểu tam lên chức, phỏng chừng là chẳng hề có hứng thú với một người đang ông đã 50 tuổi như Đinh Hạo, đơn giản là ham tiền tài của ông ta, cho nên nghe tin ông ta bị giết cũng chẳng bi thương chút nào.
Nhưng cái ngón út của cô ta cứ làm tôi canh cánh trong lòng, nói: "Hỏi cô một vấn đề nhạy cảm cuối cùng, cô có biết chồng mình và người vợ cả vì sao ly dị không?"
Trương Dung đáp: "Chồng tôi nói anh ấy và bà ta không hợp nhau."
"Vậy cô và bà ấy đã từng gặp nhau?"
Ánh mắt của Trương Dung đột nhiên trở nên hốt hoảng: "Không, tôi gặp bà ta làm gì!"
"Thường ngày chồng cô có bạn bè gì không?"
Trương Dung ngẩng mặt lên, hùng hùng hổ hổ nói: "Anh vừa mới bảo là hỏi vấn đề cuối cùng, đừng phiền tôi nữa có được không? Hỏi cái này hỏi cái kia, phiền chết đi được! Tôi biết các anh nghĩ gì, tôi là tiểu tam lên chức đấy thì làm sao? Chẳng lẽ chênh lệch tuổi tác thì không được có tình cảm với nhau? Con trai ông ấy không phải ruột thịt nhưng tôi đối đãi như con mình, không tin các người cứ hỏi nó xem. Cảnh sát các người luôn nghĩ ai cũng xấu xa, chỉ thích đưa người ta theo hướng mình. Lúc ông xã xảy ra chuyện, tôi đón tết trong nhà với mẹ đẻ, tùy các người điều tra thế nào tôi cũng chả quan tâm."
Thấy cô gái này hung hãn như vậy tôi cũng không tiện hỏi thêm, đành nói câu "Quấy rầy rồi" sau đó cùng Tiểu Đào rời đi.