Chương 78: Đa nhân cách
Hoàng Tiểu Đào hỏi lão Đường thông tin liên lạc của xưởng thịt, tôi cảm thấy phạm vị lục soát hơi rộng, không thể mỗi ngày đều giết người trong xưởng, như vậy có khác nào trại tập trung của Đức quốc xã đâu.
Tôi hỏi: "Hàng ngày đưa thịt, là một người hay thay phiên nhau?"
Câu trả lời đúng như tôi dự đoán, Đường sư phụ đáp: "Một người."
"Ngươi biết hắn tên gì, ở đâu không?"
"Ở đâu thì ta không biết, chỉ biết hắn tên Mã Kim Hỏa, người đen đủi gầy gò, nửa năm nay đều là hắn phụ trách đưa thịt." Lão Đường nói.
Cái tên này có vẻ là lạ, tôi mượn Tiểu Đào cuốn sổ, bảo hắn viết cái tên ra.
"Đây là cái tên quái gì vậy?" Tiểu Đào lại gần liếc mắt nhìn.
"Chắc là trong mệnh hắn thiếu kim, thiếu hỏa nên mới có cái tên này. Người bình thường đều là Ngũ hành khuyết một, nhưng có một số ít người khuyết hai." Tôi suy đoán.
Hoàng Tiểu Đào nói: "Tôi cảm thấy hắn còn thiếu cả đức nữa."
Tôi cười lạnh: "Giết người băm thành nhân bánh bán lấy tiền, đây không những là thất đức, mà căn bản không phải con người."
Lão Đường cũng không biết địa chỉ và thông tin liên lạc của Mã Kim Hỏa, chỉ nói rằng cứ ba ngày hắn lại đưa thịt một lần, sáng nay mới giao, ba ngày sau sẽ giao tiếp.
Chờ tổ kỹ thuật thu thập chứng cứ xong, tôi và Tiểu Đào đều cảm thấy không cần phải bắt lão Đường về lấy khẩu cung. Tiểu Đào băn khoăn nên làm gì tiếp theo.
Tôi nói: "Mã Kim Hỏa đưa thịt có hiềm nghi rất lớn, tôi thấy bây giờ có ba hướng điều tra. Thứ nhất, tới xưởng thịt tìm hiểu thông tin của người giao thịt, nhưng theo tôi nghĩ thì sẽ không có thu hoạch. Thứ hai, gom toàn bộ án mất tích ở Nam Giang ba tháng gần đây để xem xét. Hướng cuối cùng là tiêu hao nhân lực nhất, tìm kiếm khu vực quanh đây xem có bị ném xương cốt hay nội tạng cơ thể người hay không."
Hoàng Tiểu Đào khoanh tay, nghẹo đầu nhìn tôi, cười. Tôi hỏi nàng có ý kiến gì à, nàng nói: "Tôi đang nghĩ, lúc sáng với bây giờ, anh có phải là cùng một người hay không."
Tôi ngượng ngùng cười: "Đây có thể coi là đa nhân cách đi."
Hoàng Tiểu Đào ngạc nhiên: "Anh bị đa nhân cách?"
"Nhìn cô kinh ngạc kìa, thực ra mỗi người chúng ta đều đóng những vai khác nhau trong những trường hợp khác nhau, đây là sự phân chia nhân các theo nghĩa rộng. Nhưng nó khác với nhân cách phân liệt bệnh lý, người bị tâm thần phân liệt sẽ có hai nhân cách tách biệt nhau hoàn toàn, và hai nhân cách không hề biết sự tồn tại của bên còn lại." Tôi kiên nhẫn giải thích.
Hoàng Tiểu Đào cười: "Tống Dương, anh kiến thức thật sâu rộng, nhìn anh lúc phân tích thật đẹp trai đó."
Khi tôi nhắc tới 'tâm thần phân liệt', chẳng thể ngờ được vì nó mà tôi suýt mất đi Tiểu Đào mãi mãi.
Tôi nói tiếp: "Ngoài ra, cứ để Đường sư phụ tiếp tục mở hàng đi."
Hoàng Tiểu Đào trợn to mắt: "Cái gì, còn bảo hắn tiếp tục bán bánh bao nhân thịt người?"
"Sao có thể làm bánh nhân thịt người được nữa, làm bánh bao thông thường thôi. Cô thử nghĩ đi, giờ hung thủ ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, nếu thấy tiệm bánh đột nhiên đóng cửa, bên ngoài lại có dây cảnh giới, liệu hắn có ngu mà chui đầu vào rọ không?"
"Anh nói đúng." Tiểu Đào gõ gõ ngón tay: "Để tôi liên lạc với bên vệ sinh an toàn thực phẩm, xin cái biên bản xử phạt hành chính lão Đường, rồi cho lão tiếp tục mở hàng."
Đường sư phụ nghe thấy thì mặt đầy vô tội than: "Cảnh quan, ta không dùng dầu bẩn, lại không thêm chất phụ gia bị cấm, sao lại phạt ta?"
Hoàng Tiểu Đào mắng: "Đã để ngươi được tiếp tục bán hàng, còn không biết cảm ơn. Yên tâm đi, xử phạt chỉ là làm dáng một chút, sẽ không phạt tiền ngươi thật đâu, chứng chỉ buôn bán cũng không thu của ngươi."
Lúc này lão Đường mới an lòng.
Hoàng Tiểu Đào thông báo cho tất cả mọi người thu quân, trở về thảo luận vụ án. Đúng lúc này Vương Đại Lý mới lững thững tới, đầu hắn đầy mồ hôi, nói: "Thật quá vất vả, đúng giờ cao điểm, chen chúc xe bus tới mệt lả mới mang được thứ ngươi cần."
Tôi sợ nói không cần sẽ làm hắn tức giận, liền nói cám ơn. Hoàng Tiểu Đào liếc Vương Đại Lý: "Tới đúng lúc lắm, cùng về cục cảnh sát họp đi."
"Họp?" Vương Đại Lý ngơ ngác nhìn tiệm bánh bao: "Đây rốt cuộc là vụ án gì?"
"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Chúng tối ngồi xe về cục cảnh sát, vụ án đột ngột phát sinh, Hoàng Tiểu Đào cũng không mời đội trưởng Lâm, mà trực tiếp chọn một ngóm người thành lập tổ chuyên án. Giờ nàng đã là cảnh đốc, rất có tiếng nói trong đội hình cảnh.
Về vụ án thì không có gì phải thảo luận, chủ yếu là đơn giản nói sơ qua, phân phó vài nhiệm vụ. Lần này là điều tra theo kiểu trải thảm, Hoàng Tiểu Đào cho các cảnh sát viên hai ngày, đúng 48 giờ sau tất cả phải tổng kết phát hiện của mình.
Ngoài ra nàng nhấn mạnh, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.
Phân phó xong tất cả, Hoàng Tiểu Đào đập tay xuống bàn, nghiêm trang nói: "Giải tán!" Các nhân viên cảnh sát liền tản đi, mỗi người làm nhiệm vụ của mình.
Tiểu Đào quay qua tôi và Đại Lý: "Tống Dương hai người về trường đợi lệnh đi, khi nào phát hiện thi thể tôi sẽ thông báo."
"Có kết quả kiểm tra ADN cũng cho tôi biết một tiếng nhé." Tôi nói.
"Được."
"Tiểu Đào tỷ tỷ, lúc tỷ chủ trì cuộc họp rất có khí chất đó." Đại Lý nịnh nọt.
Tiểu Đào cười: "Ha ha, đây cũng là tập luyện mà thành."
Vương Đại Lý mặt dày nói: "Tối nay có thể mời tôi ăn cơm không, tôi tới đây vội quá, còn chưa ăn gì."
Nhắc tới ăn cơm, Hoàng Tiểu Đào sắc mặt chợt tái tái: "Tối nay thôi đi, có khi đến mai ta cũng không muốn ăn gì được nữa, có điều nếu như hai người đói, ta mới hai ngươi xuống dưới lầu ăn cơm hộp."
"Không, không cần, chúng tôi về trường đây." Tôi vội từ chối.
Vương Đại Lý không biết là hôm nay tôi với Tiểu Đào hẹn hò riêng, tôi cũng chẳng định nói với hắn, tự tôi cảm thấy mình chưa được chu đáo với Tiểu Đào lắm.
Về trường, tôi mượn bạn học vở để chép lại vì hôm nay đã lỡ mất hai tiết học. Chợt có tin nhắn tới, Hoàng Tiểu Đào nhắn wechat: "Kết quả kiểm tra ADN đã có, đúng là mô cơ thể người."
Tôi nhắn: "Hiểu rồi."
Thực ra thâm tâm tôi còn muốn hỏi chuyện khác, hỏi nàng hôm nay đi chơi có vui không, suy nghĩ một chút thấy không ổn lại xóa đi, sau đó lại viết đừng thức đêm, ngủ sớm chút đi, suy nghĩ vẫn không ổn, xóa.
Đang đắn đo, chợt Tiểu Đào nhắn: "Tối nay tới nhà tôi không?"
Tôi thất kinh, có thể hình dung như sét đánh ngang tai, mà dùng từ này cũng chẳng thích hợp. Tiều Đào lại nhắn tiếp: "Đừng hiểu lầm nha, tôi mới nấu một nồi sủi cảo, nhưng một người ăn không hết, anh giúp tôi tới xử lý cùng."
Tôi trả lời: "Cô cũng quá biến thái đi, vừa nói mấy ngày nữa cũng không muốn ăn, chớp mắt lại về nhà nấu sủi cảo, cô không thấy bánh bao với sủi cảo rất giống nhau à?"
Hoàng Tiểu Đào nhắn một icon cười lớn: "Bánh bao là bánh bao, sủi cảo là sủi cảo, anh có tới hay không, cứ chần chừ không còn xe bus đâu."
"Nhưng Vương Đại Lý vẫn ở trong phòng."
"Vương Đại Lý là vợ của anh à?" Tiểu Đào hỏi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi cũng thật phục chính mình, cách nhau cái màn hình điện thoại mà cũng đỏ mặt.
Hoàng Tiểu Đào thúc giục: "Có tới hay không, không tới tôi ném sủi cảo xuống lầu cho chó ăn, ba..."
"Hai!"
"Một!"
Tôi cắn răng một cái, nhắn hai chữ: "Tới ngay!"