Âm Phủ Thần Thám

Chương 79: Hoa cảnh ăn sủi cảo

Chương 79: Hoa cảnh ăn sủi cảo


Hoàng Tiểu Đào liền nhắn địa chỉ nhà cho tôi. Thấy tôi thay quần áo, Đại Lý đang ngồi chơi điện thoại, hỏi: "Tống Dương, mấy giờ rồi ngươi còn ra ngoài?"
Tôi nói: "Hoàng Tiểu Đào tra được chút đầu mối quan trọng, ta qua đó một lát."
"Tối ngươi có về không, ta để cửa cho."
"Không cần, có khi phải thức đêm." Tôi đáp
"Có cần ta đi cùng ngươi không?"
"Không cần."
Người hỏi kẻ đáp, thật giống vợ chồng như lời Tiểu Đào nói, khiến tôi không khỏi xấu hổ.
Để qua mặt Đại Lý, tôi cầm túi xách đi, ra ngoài bắt một cái taxi, nửa tiếng sau đã tới dưới lầu nhà Tiểu Đào, lòng rất căng thẳng.
Ban đêm mà đến nhà con gái chơi, đối với tôi là lần đầu tiên trong đời. Đi lên cầu thang mà cổ họng khô khốc, gõ cửa cũng run tay.
An tĩnh chờ một lát, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, suy nghĩ lát nữa nên nói gì cho phải.
Đang lan man thì cửa mở ra, Hoàng Tiểu Đào mặc một chiếc váy rộng thùng thình, hai chân trắng nõn như ngọc, đi dép lê, trên đầu quấn khăn, mũi còn dán miếng lột mụn. Tôi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn trên cơ thể nàng, da nàng hơi ửng đỏ, chắc là mới tắm xong.
"Tôi tới...ăn sủi cảo, ăn xong sẽ về ngay."
Lúc nói câu này, trong lòng tôi thật giống như có một bản thể khác đang nhìn chính mình giễu cợt, có kẻ gian tâm mà không dám nhận, đêm hôm chạy tới nhà con gái người ta, ngươi thật là muốn ăn sủi cảo thôi sao?
Sau đó, lại nhìn thấy Tiểu Đào ăn mặc tùy tiện, xương quai xanh trắng nõn lộ ra, hơn nữa ở nhà còn không mặc áo lót, trước ngực mơ hồ như có như không hai hạt anh đào, khuôn mặt non nớt của tôi không tự chủ được, lại đỏ bừng lên.
Trong lòng tôi tự mắng chửi phế vật, phế vật.
"Đơ ra đó làm gì, vào đi, nhớ đổi dép." Tiểu Đào nói.
"Ừ."
Tôi đổi dép, tiện tay bỏ túi xách lên ghế sofa. Nhà Hoàng Tiểu Đào không rộng lắm, nhưng tạo cho người ta cảm giác ấm cúng, cửa vào phòng khách trải thảm thêu hoa, trên ghế sofa phủ mấy tấm hoạt họa gấu con. Tôi không ngờ ở nhà Tiểu Đào cũng nữ tính như vậy. Dãy ghế sofa màu cam rất mềm mại, chắc ngồi lên sẽ rất thoải mái, trên bàn là một đĩa trái cây.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương khuê phòng con gái. Tôi đang định vào nhà, Tiểu Đào hỏi: "Nhà tôi lạnh lẽo quá à, hay là sợ tôi ăn thịt anh, áo khoác cũng không thèm cởi?"
Tôi giải thích: "Ăn xong cái về luôn, cởi áo khoác chi cho mất công?"
Tiểu Đào chán ghét phẩy tay: "Vậy anh khỏi cần vào, để tôi bỏ sủi cảo vào túi cho anh mang về."
Tôi lại nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Há, như vậy cũng được."
"Ngu ngốc!" Hoàng Tiểu Đào vừa tức vừa buồn cười: "Cởi áo khoác ra cho tôi, mau."
Tôi không thể làm gì khác hơn là cởi áo, treo lên giá, sau đó cùng Tiểu Đào vào bếp. Tôi thoáng thấy trong thùng rác có vỏ túi sủi cảo đông lạnh, nàng mở vung nồi, vớt cho tôi một bát đặt lên bàn ăn, hỏi tôi có muốn ăn thêm giấm không, chẳng đợi tôi trả lời, liền mang một đĩa giấm cho tôi.
Tiểu Đào nói: "Gần đây hình như tôi bị mắc chứng kén ăn, dù đói cũng chẳng ăn được nhiều, có lúc nấu môtk bát mì chỉ ăn một nửa là bỏ."
"Cứ như vậy lâu ngày sẽ suy kiệt gây ra bệnh đấy." Tôi nói.
"Tôi biết, nhưng làm cảnh sát, ai cũng có vấn đề về sức khỏe hết, thân bất do kỷ mà." Tiểu Đào thở dài.
"Có cần tôi về điều chế cho cô mấy bài thuốc cải thiện không?
"Ha ha, khỏi cần."
Sủi cảo mới nấu rất thơm, tôi cũng lâu rồi chưa ăn sủi cảo, loáng cái ăn hết nửa bát nhỏ, đột nhiên phát hiện, Tiểu Đào nãy giờ cứ chống cằm nhìn tôi chằm chằm. Tốc độ ăn của tôi lập tức giảm đi, hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"
"Nhìn anh ăn ngon như vậy, tôi cũng thèm."
"Thế để tôi lấy bát đũa cho cô." Tôi định đứng dậy.
"Thôi, mất công tôi phải rửa thêm bát đũa, tôi ăn trong bát của anh cũng được."
Vừa nói, nàng há miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp. Tôi ngẩn người, không phải nàng muốn tôi bón cho nàng chứ?
Tôi cũng không tiện cự tuyệt, găp một cái sủi cảo lên, dè dặt đút vào trong miệng Tiểu Đào, nàng nhai mấy cái nói: "Thơm quá, thêm cái nữa."
Kết quả tôi liên tiếp bón năm sáu cái sủi cảo cho nàng, dạ dày nàng không lớn, chỉ vậy đã no, rút một khăn giấy lau miệng, nói: "No rồi! Quả nhiên cách tốt nhất để chữa bệnh kén ăn là nhìn người khác ăn. Hay là sau này anh thường xuyên đến nhà tôi ăn cho tôi xem đi."
"Tôi còn phải đi học mà."
"Buổi tối mà cũng phải đi học?"
Hoàng Tiểu Đào nói làm tôi cứng họng không nên lời, đành vùi đầu ăn nốt mấy cái sủi cảo trong bát, sau đó chuẩn bị mang bát đi rửa, Tiểu Đào ngăn lại: "Không cần không cần, cứ để đấy cho tôi." Tôi cũng đành cung kính không bằng tuân lệnh.
Ăn sủi cảo xong, tôi thấy cũng đến lúc nên về, liền nói với Tiểu Đào. Nàng liếc mắt nhìn đồng hồ: "Gần mười một giờ rồi, ký túc chắc đã đóng cửa, hay ở lại đây qua đêm đi."
"Như vậy sao được?" Tôi lắc đầu lia lịa.
"Đừng nghĩ bậy, anh ngủ sofa, tôi ngủ trong phòng, có gì không ổn sao?"
"Ây...tùy tiện mời một người đàn ông ngủ lại, cô không sợ sẽ dẫn sói vào nhà sao?"
"Nói linh tinh, trước giờ tôi chưa hề cho ai ngủ lại, nhưng với anh thì khác, bởi nhân phẩm của anh tôi đặc biệt yên tâm." Hoàng Tiểu Đào vỗ vỗ vai tôi, sau đó đứng lên: "Để tôi đi lấy chăn cho anh."
Sau đó nàng vào phòng ngủ, mở tủ tìm chăn. Tôi nhân cơ hội liếc trộm vào trong phòng ngủ, phòng nàng bố trí đơn giản, ấm áp, một tấm ga trải giường lớn màu đỏ, mềm mại tới mức cảm giác sẽ bị lún vào khi nằm lên đó. Cạnh giường là một bàn máy tính, bên trên đặt một cái IMac màu trắng, tôi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh nàng ngồi khoanh chân trên giường, tay bấm bàn phím, khẳng định vừa nghiêm túc vừa đáng yêu.
Lát sau, Tiểu Đào mang cho tôi một cái chăn, nói: "Đắp cái này cho đỡ lạnh."
"Được." Tôi đáp.
"Khát nước thì trong bếp có máy lọc, bên cạnh có giấy ăn, toilet chắc tôi không cần chỉ cho anh nữa, có chuyện gì thì gõ cửa..." Nói tới đây bỗng Tiểu Đào dừng lại, cười ranh mãnh: "Mà chắc anh cũng chẳng có chuyện gì tìm tôi đâu."
"Ừ." Tôi thẫn thờ gật đầu.
"Vậy, ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!"
Nàng vừa mới chuẩn bị về phong ngủ, đột nhiên lại quay lại, mặt giảo hoạt mỉm cười: "Mà vẫn còn sớm quá, chúng ta có nên làm chút gì đã không?"
Cứ tưởng tượng đi, lúc ấy Tiểu Đào mặc quần áo lả lơi, lộ ra cặp đùi trắng nõn thon dài, một tay chống vào cửa, một bên vạt áo bị vai kéo xếch lên, dùng ánh mắt giảo hoạt nói ra mấy lời này. Tôi cơ hồ cảm thấy tốc độ lưu thông máu của chính mình tăng lên đột ngột, như muốn vọt ra khỏi đỉnh đầu, mặt thoáng chốc lại đỏ như nung.
Nàng lại gần, tệ hại hơn nói: "Làm việc gì đó kích thích không?"
"Cái gì...gọi là...việc gì kích thích.." Tôi cảm thấy tim mình mỗi phút đập 150 nhịp, Hoàng Tiểu Đào cách tôi rất gần, hương thơm dịu êm trên người khiến tôi hồn xiêu phách lạc, tôi vừa căng thẳng vừa mong chờ, cổ họng đã không nói nên lời.
Hoàng Tiểu Đào nháy mắt nói: "Chờ tôi một lát, tôi đi lấy cái này."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất