Chương 784: Xác chết treo trên xích sắt
Màn hình khóa của cái điện thoại là ảnh nạn nhân chụp chung với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ cỡ hai mươi mây tuổi. Người đàn ông thì đã ngoài 50, cả hai ôm nhau thắm thiết chụp ảnh, nếu nói về quan hệ thì họ giống cha con hơn là vợ chồng.
Tôi chỉ cô gái trong ảnh, nói: "Còn nhớ chứ? Cô gái này đã va chạm xe với chúng ta hôm trước."
Tiểu Đào chợt nhớ ra: "À nhớ rồi!" Tôi chụp lại cái ảnh màn hình khóa, mở điện thoại ra, bên trong là rất nhiều tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ. Cuộc điện thoại cuối cùng nạn nhân gọi là 4 ngày trước, không có ghi họ tên số điện thoại, ngoài ra còn một số lạ không kết nối được.
Tiểu Đào lập tức gọi về cục bảo người điều tra hai số điện thoại này. Tra danh tính qua số điện thoại là rất nhanh, chỉ 1p sau, đầu dây bên kia nói: "Số thứ nhất, chủ nhân tên Phan Đức, số còn lại là Đinh Hạo."
Tôi nhất thời có phản ứng: "Gọi cho Đinh Hạo không kết nối được, khả năng lúc đó đối phương đã chết, vì vậy ông ta lại tiếp tục thông báo cho Phan Đức."
Tiểu Đào nói: "Hai số này không được lưu trong danh bạ, xem ra ngoài đời họ tỏ ra không quen biết nhưng lại liên lạc nhau lúc không người."
Tôi tiếp tục suy đoán: "Tại sao phải gọi điện cho hai người kia trong giờ phút quan trọng ấy, lúc đó tình trạng ông ta thế nào, đã bị khống chế chưa? Hay là ý thức được sự nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của ông ta không phải là báo cảnh sát mà là liên lạc với hai người này!"
Như vậy quả nhiên vụ án có liên quan khá sâu với vụ giết vợ năm xưa, theo tôi đoán lúc đó Lý Lăng Hàn đã mơ hồ ý thức được mình đang chuẩn bị phải trả giá thật lớn cho việc làm năm xưa.
Tiểu Đào vẫn còn chưa cúp máy, nàng nói với bên thị cục: "Điều tra số điện thoại của Phan Đức xem có thể xác định vị trí hay không."
Tổ kỹ thuật nói: "Gần khu vực đường Tam Tuyền."
Việc này không thể chậm trễ, Tiểu Đào lập tức bảo hai học viên đi theo chúng tôi, đám Lý Báo chạy tới nói: "Chũng tôi có được đi cùng không?"
Tôi giao phó: "Giao cho các cậu nhiệm vụ khác, bây giờ hãy đi thăm dò tin tức về vợ con của bốn người này, là tin tức hiện tại, càng chi tiết càng tốt, tối nay tôi cần tài liệu về nó."
Lý Báo cung kính chào: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Đi ra ngoài, Tiểu Đào hỏi tôi: "Tống Dương, anh có manh mối rồi à?"
"Chưa có manh mối xác thực, chỉ có một suy đoán táo bạo, anh nghi ngờ vợ con hiện giờ của họ đang bắt chước thủ pháp năm xưa của chồng mình."
Tiểu Đào trừng lớn hai mắt: "Nếu quả thật như vậy thì quá là bi hài kịch.
Nếu không phải đã có vụ án từ 20 năm trước, tôi tuyệt đối sẽ không có sự liên tưởng này. Hôm trước gặp cô gái kia, đã thấy có gì đó khả nghi, giờ biết cô ta là vợ của một trong ba nạn nhân, sự nghi ngờ của tôi càng tiến thêm một bước dài.
Dấu hiệu liên minh gây án, hai người vợ của hai nạn nhân trước đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, cái chết mang nặng tính nghi thức trừng phạt, làm sao có thể không có liên hệ?
Tiểu Đào lại hỏi: "Vậy thì động cơ lần này là vì cái gì? Giống như năm xưa, vì tiền ư? Xét ra thì mấy người vợ hiện tại này đều là tiểu tam lên chức, cái kiểu chồng già vợ trẻ, tình cảm gần như bằng 0."
Tôi lắc đầu: "Trong mắt anh thì nó giống trả thù hơn."
"Trả thù giúp cho ai?"
"Tạm thời còn chưa biết."
Chúng tôi chạy tới đường Tam Tuyền, gần đó là một mảnh đất hoang, để tìm một chiếc điện thoại di động thì chẳng khác nào mò kim đấy bể. Hai học viên đi cùng định tới ven đường tìm thì tôi nói: "Khỏi tìm, điện thoại không phải là mấu chốt. Phá án phải tập trung vào điểm trọng yếu, không thể cứ mỗi con đường đều phải tìm kiếm, không có nhiều nhân lực để phung phí như vậy!"
Tôi vào xe, mở GPS lên thao tác thật nhanh, Tiểu Đào cũng bước vào, tôi nói: "Tìm được rồi!"
Tôi phóng to con đường lên, nối vị trí lần trước đụng xe thành một đường thẳng: "Đây là chỗ chúng ta đụng xe, đây là vị trí hiện tại, đi dọc theo nó về phía trước, rất có thể là vị trí bây giờ của Phan Đức."
"Nhưng anh có chắc chắn lúc đó trên xe là ông ta hay là ...thi thể?"
"Em xem, xét từ thời gian thì nạn nhân thứ nhất là Dương Xâm trong hồ, thứ hai là Đinh Hạo, sau đó là Lý Lăng Hàn, điện thoại đi động thất lạc ở đây trong trạng thái mở, chứng minh lúc đó Phan Đức chưa bị hung thủ khống chế, khả năng ông ta đang chạy trốn. Cho nên Phan Đức là người bị hại cuối cùng, thậm chí có khả năng còn sống!"
"Chờ một chút!"
Tiểu Đào gọi điện cho một người quen, sau khi cúp máy nàng nói: "Ở đây có nhà kho của công ty Phan Đức."
Vị trí nhà kho vừa vặn là dọc theo đường thẳng này, tôi vội la lên: "Có khả năng rất lớn, đi!"
Chúng tôi lập tức lên xe hướng về phía nhà kho kia, tường bao khá thấp và phủ đầy tuyết, đi tới trước cổng thì phát hiện xích sắt to bằng ngón tay người đã bị kìm cộng lực cắt đứt.
Đây là một nhà kho chứa vật liệu xây dựng, đi vào trong tôi ngắm nhìn bốn phía, chỉ dưới đất nói: "Chỗ đó có vết kéo trên tuyết!"
"Nói như vậy thì hôm đó đúng là cô ta chở một cái xác trên xe." Giọng nói của Tiểu Đào lộ vẻ thất vọng.
Đi theo vết kéo lê về phía trước, tới một gian nhà kho cũ kỹ, hai bên chất đầy thép và gỗ. Tôi dùng động u chi đồng kiểm tra mặt đất, có hàng loạt dấu chân, hơn nữa còn là giày cao gót. Tổng cộng có ba loại dấu chân, rõ ràng là thuộc về 3 người, chứng thực cho suy đoán của tôi, ngoài ra còn có vết kéo lê.
Đo đạc dấu chân một chút, tôi hỏi:"Ban nãy giày trong nhà nạn nhân size bao nhiêu?"
"27!" Tiểu Đào đáp.
"Không khác cái này là bao." Chúng tôi tiếp tục đi vào bên trong, dấu chân giẫm lên tuyết, nó được lưu lại sau khi tuyết tan, càng đi vào trong càng không thấy rõ. Vào sâu trong nhà kho, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, em vẫn còn một nghi vấn, tấm card của Huyết Anh Vũ phải giải thích thế nào?"
"Cái này anh còn chưa rõ." Tôi đáp.
"Em có một phỏng đoán, án mạng liên hoàn này lại do 4 cô gái chẳng có kinh nghiệm làm được ư? Sẽ không phải Huyết Anh Vũ đứng đằng sau chứ?"
Tôi vốn định phản bác rằng thuyết âm mưu này rất khó có chứng cứ chống đỡ đằng sau, trừ khi có khẩu cung của người trong cuộc. Nhưng không muốn để Tiểu Đào hiểu lầm mình đang bênh vực Huyết Anh Vũ nên đành thôi.
Đúng lúc này phía trên đầu vang lên tiếng lẻng xẻng, hai học viên cả kinh la lên: Lùi lại mau!"
Chúng tôi cùng lùi lại một bước, theo tiếng âm thanh là một vật rơi từ trên xà nhà xuống, đó là một cái xác nam giới, tử vong đã lâu.
Ông ta được xích sắt cố định trên xà nhà, cú rơi vừa rồi đã làm gãy không ít xương trên cơ thể, tư thế vặn vẹo nằm trên đất, trong bóng tối nhìn cứ như một ác quỷ dị dạng.
Hai học viên chưa bao giờ trải qua tình cản này, sợ hãi đến ôm chầm nhau, hét toáng lên. Tôi nhìn lên hướng cái xác rơi, chỉ thấy trên xà nhà có một bóng người vóc dáng thướt tha, tay cầm một tấm card, đeo khăn che nửa mặt, đôi môi đỏ quyến rũ mỉm cười: "Hoàng tiểu thư thật là thông minh, cô nói hoàn toàn chính xác." Dứt lời cô ta vung tay, tấm card kim loại xoay tít bay về phía chúng tôi, cắm phập xuống đất!