Chương 800: Vụ án thiếu nữ mất tích
Khang Tiểu Bát bị còng ở ghế sắt, tôi với Tiểu Đào ngồi đối diện, Tống Khiết và Tinh Thần đứng hai bên. Cầm tấm card kim loại lên, tôi hỏi: "Biết điều thì mau nói, cái này từ đâu có?"
Khang Tiểu Bát cợt nhả: "Tôi nhặt được."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Tôi cười lạnh.
"Chính quyền, tôi nhặt được thật mà, trông thấy nó lạ lạ đẹp mắt, nên mang theo người để trừ tà. Anh thích nó thì tôi tặng đấy, thấy ấn đường anh có màu đen, sắp tới khả năng có họa sát thân, mang theo mà đổi vận."
Tiểu Đào phẫn nộ vỗ bàn: "Đàng hoàng một chút!"
"Đại mỹ nữ, cô nhìn tôi từ đầu đến chân xem có chỗ nào không đàng hoàng...được rồi, tôi thừa nhận là có một bộ phận đã bắt đầu không đàng hoàng được nữa, chẳng làm sao được, ai bảo trông thấy một người đẹp như cô chứ. Hỏi một câu nhé, cô có bạn trai chưa?" Hắn chảy nước miếng nói.
Tiểu Đào tức đến nghiến răng, tên này quả là biết luồn lách, bất kể chúng tôi hỏi gì hắn đều nói liên thiên qua chuyện khác. Tiểu Đào lườm thì hắn lại cười, tôi nói: "Nhìn vào mắt ta này."
"Được ngay!" Hắn cười nham nhở: "Tiểu ca, đôi mắt của anh thật đẹp, hai mí lại còn long lanh, đã mê hoặc bao nhiêu cô gái rồi...Á !!!"
Đang nham nhở thì Khang Tiểu Bát hét lên, tôi dùng minh vương chi đồng tra tấn hắn những 30s, lúc dừng lại, cả người hắn đã đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Tôi nói: "Khai mau!"
Ai ngờ hắn vẫn cố nặn ra nụ cười: "Đôi mắt anh có gai hay sao mà đáng sợ thế? Tôi khuyên anh nên đeo kính vào, nếu không sẽ hù dọa con gái nhà người ta đấy."
Tôi giận đến muốn đánh người, lần đầu thấy kẻ không bị minh vương chi đồng khuất phục, vậy thì dùng hình với hắn khả năng cũng vô dụng.
Đổi cách khác, tôi giơ tấm card lên hỏi: "Vật này là người khác cho ngươi, đúng không?"
Khang Tiểu Bát vừa cười vừa rung đùi: "Thực ra là ngọc hoàng đại đế cho tôi."
Tôi hỏi tiếp: "Ngươi và người cho ngươi tấm card có quan hệ?"
"Đúng, tôi và con gái ông ta cặp với nhau, sau đó ông ta chia rẽ, ô ô ô."
Thấy hắn đang cố che giấu sự căng thẳng, tôi biết mình đã đoán đúng, nhất định hắn có liên lạc với Cuồng Trù, nếu không một tên lưu manh cắc ké làm sao có thể trở thành khách trong Lục Đạo Cực Yến.
Đương nhiên như vậy cũng chẳng thể hỏi ra được chân tướng, tôi rút một điếu thuốc, gõ gõ xuống bàn hai cái hỏi: "Hút không?"
Khang Tiểu Bát xòe tay ra: "Cám ơn, mấy ngày nay không được điếu nào rồi."
Trong điếu thuốc tôi có bỏ nhập mộng tán, châm cho hắn. Khang Tiểu Bát say sưa hít một hơi thật sâu, chờ hắn hút được nửa điếu, tôi đột nhiên nghiêm giọng: "Khang Tiểu Bát, trước mặt Cuồng Trù ta đây, sao dám vô lễ?"
Khang Tiểu Bát đột nhiên thất kinh, trợn to hai mắt: "Cuồng Trù đại nhân, tôi không nói gì, không nói gì."
"Không nói gì?"
"Tôi...tôi..." Bỗng ánh mắt hắn khôi phục vẻ bình thường, khắp người đổ mồ hôi lạnh: "Ồ, sao tôi lại đột nhiên nằm mơ, sao lại ở đây nhỉ?"
Tiểu Đào nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, nội tâm phòng ngự của tên này quá mạnh, nhập mộng tán cũng vô dụng. Nguyên lý của nhập mộng tán cũng tương tự như thôi miên, nhưng nếu lực phòng ngự quá mạnh, trong quá trình thôi miên sẽ tỉnh lại.
Đến đây tôi coi như bó tay, không thể tra tấn được, quả thật nhập mộng tán có tác dụng phóng đại cảm giác, khiến nỗi đau tăng lên gấp bội, nhưng tôi không muốn sử dụng thủ đoạn thô bạo này.
Vuốt cằm suy tư chốc lát, tôi nói: "Tiểu Đào, em giám sát hắn, anh ra ngoài hóng gió một chút."
Đi ra ngoài, cục trưởng và những người khác đứng xem, thở dài nói: "Tên Khang Tiểu Bát này, heo chết không sợ nước sôi, bất kể hỏi gì hắn cũng có thái độ như vậy, chúng tôi rất bất đắc dĩ."
Tôi hỏi: "Đồ dùng cá nhân của hắn đâu, mang lại đây cho tôi."
"Chờ một chút!" Cục trưởng sai người đi mang tới một hộp carton, bên trong có áo khoác của Khang Tiểu Bát, tai nghe bluetooth, ví tiền, ngoài ra còn có mấy đồng tiền, cảm giác là giả, trên đó có vẽ mấy kẻ háu ăn, trước giờ tôi chưa từng nghe nói có loại tiền này.
Sau đó tôi cầm điện thoại của hắn lên kiểm tra, cục trưởng nói: "Vô dụng, chúng tôi đã kiểm tra rồi, chẳng có cái gì cả."
"Lịch sử nói chuyện điện thoại đã tra chưa?" Tôi hỏi.
"Rồi, cũng không có gì khả nghi."
Tôi lại hỏi: "Phải rồi, vụ án thiếu nữ mất tích mà hắn dính líu là thế nào, có hồ sơ không?"
"Để tôi cho người đi lấy." Nói xong cục trưởng rời đi. Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn lướt quá điện thoại của hắn, chẳng có gì cả, chỉ có vài trò chơi cùng một app âm nhạc với mấy bài hát tục tĩu. Đột nhiên nảy ra một ý, tôi liền gọi cho Lão Yêu, thuật lại ý tưởng của mình cho hắn nghe. Nghe xong, Lão Yêu la lên: "Mẹ ơi Tống Dương, dạo này ý tưởng của ngươi ngày càng hão huyền."
"Có làm được không?" Tôi chỉ quan tâm vấn đề này.
Lão Yêu đáp: "Về kỹ thuật mà nói thì không thành vấn đề, còn lại tự ngươi phát huy nha."
"Nói nhảm, đương nhiên về kỹ thuật là phải cần tới ngươi." Tôi nghiêm giọng.
"Tiểu Tống Tống, gần đây ngươi thật khí phách đấy." Không khiến tôi nổi da gà thì không phải là Lão Yêu, tôi liền cúp máy, cục trưởng cũng vừa mang một tập hồ sơ sang. Tôi vừa lật xem vừa nghe cục trưởng giải thích: "Hơn mười năm trước, Khang Tiểu Bát dụ dỗ vài sinh viên nữ đi làm việc, sau đó họ mất tích. Ban đầu chúng tôi lập án theo hướng mưu sát, nhưng chẳng tìm thấy chứng cứ gì, cuối cùng chỉ có thể khởi tố hắn với tội danh bắt cóc."
Những nữ sinh này trắng trẻo xinh xắn, da mịn thịt căng, kết hợp với việc Khang Tiểu Bát có qua lại với Lục Đạo Cuồng Trù, tôi bỗng có một tưởng tượng đáng sợ, biết nơi họ mất tích là ở đâu.
Nhưng cục trưởng không biết Cuồng Trù, tôi cũng chẳng có ý định giải thích, hỏi: "Bắt cóc 5 người, xử 10 năm?"
"Lúc đó hắn chỉ là tòng phạm, nghi phạm chính đã bị bắn chết trong quá trình truy bắt, hắn liền đẩy hết tội lên kẻ đã chết, sau đó lại khai ra một đám đồng bọn, coi như là lấy công chuộc tội. Cộng thêm việc cải tạo tốt khiến hắn được giảm án, thả tự do trước thời hạn." Cục trưởng giải thích.
Tôi gật đầu không nói, tiếp theo chẳng có hành động gì, tôi chỉ tiếp tục cho Khang Tiểu Bát hút thuốc. Thuốc nhuyễn trung hoa mùi vị không tệ, hắn hút hết điếu này đến điếu khác, lèo một cái đã bảy tám điếu, hút vào lượng lớn nhập mộng tán.
Lão Yêu nhắn một tin: "Sân khấu đã sẵn sàng, biểu diễn đi thôi."
Tôi đứng dậy phất tay: "Thả người!"
Tiểu Đào khẽ giật mình, nhưng không nói gì, mà ra hiệu với bên ngoài. Hành động này khiến cảnh sát ở đây rất kinh ngạc, có điều vẫn phải làm theo. Giờ đã là buổi tối, Khang Tiểu Bát như kiểu đang trả phòng khách sạn, cười hì hì chào hỏi cản sát, nói lần sau mời mọi người uống rượu, rồi nghênh ngang rời đi.
Tôi cười bí hiểm: "Đi theo hắn, để hắn tự dẫn chúng ta vạch trần tội của bản thân!"