Âm Phủ Thần Thám

Chương 803: Độc tố cá nóc

Chương 803: Độc tố cá nóc


Tiểu Đào nói: "Hôm nay là 29 tháng 2 âm lịch, ngày mai sẽ là ngày giao hàng."
Tôi gật đầu: "Vậy thì thả sợi dây dài câu con cá lớn đi!"
Tống Khiết đi tới bể rượu kiểm tra những cô gái kia, hỏi: "Tống Dương biểu ca, những cô gái này bị sao vậy?"
Tôi đi qua sờ cổ, cảm giác mạch rất yếu, hẳn là bị tiêm thuốc gì đó, quay đầu hỏi Khang Tiểu Bát: "Ngươi tiêm thuốc gì cho họ?"
Khang Tiểu Bát run lẩy bẩy đáp: "Vi lượng độc tố cá nóc, và một chút thuốc giãn cơ."
Tôi thầm nghĩ, tên này cũng chuyên nghiệp đây. Chúng tôi giả vờ giao hàng, không thể dùng những cô gái này được, tôi bàn bạc với Tiểu Đào, quyết định điều một tốp đặc nhiệm sở tại, để họ mai phục trong túi, chờ Thấu Xương Hương xuất hiện thì lập tức bắt giữ moi thông tin từ hắn.
Hành động này khá mạo hiểm, Thấu Xương Hương trung thành tuyệt đối với Cuồng Trù, tuy nhiên đây là phương pháp tối ưu nhất lúc này.
Tiểu Đào gọi điện cho cục trưởng, tôi gọi Vương Tiểu Bát ra uy hiếp: "Nghe đây, ta không vòng vo với ngươi. Tội của ngươi tuyệt đối không tránh khỏi tử hình, nhưng nếu hợp tác với chúng ta, có thể sẽ giảm án xuống còn 20 năm."
Khang Tiểu Bát cau mày: "Còn hai mươi năm nhưng bắt tôi bán đứng Thấu Xương Hương? Cho dù tôi có trốn lên mặt trăng, bọn họ cũng tìm đến mà giết tôi."
Tôi nói: "Bọn ta sẽ mang ngươi đi nhốt ở một trại giam biệt lập, một mình một phòng, bất kỳ kẻ nào cũng không tới gần được." Tôi chuyển ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Đào, nàng đi tới phía sau hắn, dùng súng chĩa vào lưng, nói bằng một giọng báo cáo: "Nghi phạm đã bị tôi bắn chết trên đường chạy trốn."
Đây cũng không phải là phô trương thanh thế mà tổ đặc án có quyền xử trí tội phạm nguy hiểm tùy vào tình huống đặc thù. Khang Tiểu Bát bị dọa sợ đến toàn thân run rẩy: "Hợp tác, nhất định hợp tác!"
Lát sau cục trưởng dẫn người tới, trông thấy cảnh tượng dưới phòng ngầm, các cảnh sát vô cùng kinh hãi, có người muốn xông đến đánh Khang Tiểu Bát thì bị cục trưởng ngăn lại. Ông đau đớn nói: "Không ngờ tên súc sinh này vẫn đang hại người, là chúng tôi đã không làn tròn bổn phận. Nếu không có tổ đặc án, sợ là chẳng bao giờ phát hiện được."
Tôi an ủi: "Đứng sau đèn chịu tối cũng là bình thường, phải rồi, nhân dịp trời tối, mau mang những cô gái này tới bệnh viện, toàn bộ hành trình đều phải bảo mật, họ chỉ bị trúng độc cá nóc, trong tình trạng chết giả, bệnh viện sẽ có huyết thanh giải độc."
"Được, tôi đi làm ngay."
Chờ các cô gái được chuyển đi hết, chúng tôi cũng về nghỉ ngơi, thuê thêm một phòng để nhốt Khang Tiểu Bát, cắt cử hai cảnh sát trông chừng hắn suốt đêm.
Sáng hôm sau chúng tôi liền chuẩn bị hành động, dẫn 5 đặc nhiệm tới căn phòng ngầm, trốn vào túi đen, tất cả im lặng chờ đợi.
Chờ đợi ròng rã cả ngày, đồ ăn chỉ là lương khô và nước lọc, một bước cũng không ra khỏi phòng. Trong khi đó Khang Tiểu Bát cứ lải nhải không ngừng: "Ông ta sẽ tới ngay, ông ta sẽ tới ngay."
Loáng cái đã đến tối, ai nấy đều sốt ruột, ngay cả tôi cũng sắp không giữ được bình tĩnh, ngồi tại chỗ thật sự rất buồn ngủ. Đột nhiên bên ngoài có một chiếc xe lái tới, Khang Tiểu Bát kích động đứng dậy: "Tới rồi! Tới rồi!"
"Cấm lộn xộn!" Tiểu Đài quát một tiếng, lôi hắn trở lại.
Tôi nói: "Lát nữa phải nói thế nào, nhớ chứ?"
"Biết biết, ngài đã dạy tôi đến 800 lần rồi còn gì." Khang Tiểu Bát ra sức gật đầu.
Chiếc xe bên ngoài nháy đèn hai cái rồi đột nhiên cứ thế bỏ đi, tôi lệnh cho Tinh Thần đuổi theo nhìn biển số, lúc hắn trở về thì lắc đầu: "Biển số xe bị che mất rồi."
"Làm sao hắn biết mà cảnh giác như vậy? Vừa rồi chúng ta đâu làm gì để lộ?" Vừa nói vừa ngắm nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý trên bệ cửa sổ có gì đó không đúng.
Đi qua nhìn, trên bệ cửa sổ vốn là đặt một lon nước ngọt cắt đôi làm gạt tàn, dính đầu tàn thuốc, nó đã bị người ta xê dịch, phía trên còn có vân tay. Chợt hiểu ra, tôi quay lại cầm tay Khang Tiểu Bát lên nhìn, ngón tay hắn dính đầy tàn thuốc.
Khang Tiểu Bát nhìn tôi cợt nhả, nhất thời tức giận tôi đạp hắn một cước ngã lăn, từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng kích động như vậy, chỉ hận không thể giết chết tên lưu manh này.
Tiểu Đào ngăn tôi lại hỏi sao vậy.
Tôi giận không kìm được, nói: "Tên này vừa gửi ám hiệu, chiếc xe vừa nãy trông thấy lon gạt tàn bị di động nên mới rời đi."
"Khốn Kiếp!" Tống Khiết tức giận chửi một tiếng, bước tới đạp một cước vào bụng Khang Tiểu Bát: "Công toi mất một ngày."
Bị đá hộc máu mồm, Khang Tiểu Bát vẫn cố cãi: "Quả thật tôi không cẩn thận đụng phải, không cố ý mà."
Tiểu Đào lên đạn, chĩa súng vào đầu hắn: "Thường ngày ngươi liên lạc với Thấu Xương Hương bằng cách nào?"
"Tha mạng tha mạng!" Khang Tiểu Bát quỳ xuống: "Thấy cái thùng sữa ngoài cửa không, mỗi lần muốn tìm tôi, ông ta sẽ nhét một tờ giấy vào đó. Có điều mấy nay chưa lấy được."
"Ngươi chờ nhận án tử đi!" Tiểu Đào nghiến răng.
Chúng tôi giải Khang Tiểu Bát về, đúng lúc này thì có một gã đàn ông lao ra từ trong hẻm, vốn tưởng chỉ là người đi đường, ai dè hắn đột nhiên rút ra một con dao, hét lên: "Khang Tiểu Bát, ta giết ngươi!"
Tống Tinh Thần phản ứng kịp thời, quật ngã hắn ra đất, đó là một người đàn ông trung niên, tóc đã muối tiêu, ngã ra đau đớn ôm lưng. Khang Tiểu Bát nhìn chằm chằm ông ta: "Chính quyền, người này tôi không quen."
Người đàn ông hét lên: "Còn nhớ Đỗ Tiểu Vũ không? Đó là vợ ta!"
Khang Tiểu Bát nheo chặt mắt, đột nhiên như nhớ ra gì đó. Tôi ra hiệu cho đặc nhiệm giải hắn về trước rồi đi tới đỡ người đàn ông dậy: "Chúng tôi là cảnh sát, ông định hành hung giữa đường, không sợ ngồi tù sao?"
"Hóa ra là cảnh sát à." Người đàn ông xấu hổ nói: "Tôi quá tức giận nên không suy nghĩ, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Tiểu Đào hừ một tiếng: "Việc ông vừa làm, nhẹ thì là hành động theo cảm tính, nặng thì là giết người bất thành. Hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra."
"Được, mấy vị có muốn tìm chỗ khác không?" Ông ta hỏi.
Chúng tôi đồng ý, ngồi cả ngày trong căn phòng hôi thối, bụng lại đói, vì vậy bèn chọn một quán fast food gần đó. Gọi vài món, bên ngoài trời đã tối, lúc này gần như trong tiệm không có ai khác. Người đàn ông tự xưng là Lý Sấm, ông ta thẳng thắn nói cho chúng tôi biết, mình là một bác sĩ ngầm trong giới hắc đạo, thường xuyên giúp đám giang hồ gắp mảnh đạn, khâu vết chém, còn kiêm cả phẫu thuật chỉnh hình. Ban đầu bước vào nghề này cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, mấy năm trước ông ta kết hôn, vợ là một cô gái hộp đêm, gương mặt xinh đẹp. Ông ta rất yêu vợ mình, cả hai chỉ muốn cố gắng thật tốt để đến khi gom góp đủ tiền sẽ rời khỏi thành phố tới một nơi không ai biết họ. Nhưng có một lần Khang Tiểu Bát đã để ý vợ ông ta, hắn chạy đến tìm Lý Sấm, ném ra một đồng thao thiết tệ, nói: "Bảo bà xã ông chơi với tôi nửa tháng!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất