Chương 812: Lịch sử của Giang Bắc Tàn Đao
Đao Thần nói với chúng tôi, địa chỉ tổ chức Lục Đạo Cực Yến luôn là bí mật tối cao từ trước tới nay trong tổ chức, hơn nữa cứ mỗi năm lại đổi địa điểm một lần. Năm nay chỉ có thể suy đoán là nó được tổ chức ở Tây Bắc chứ cũng không biết cụ thể ở đâu.
"Ý đồ xâm nhập của cảnh sát, ta khuyên các ngươi nên từ bỏ đi. Không phải là không có người từng thử, nhưng trước giờ chưa có ai thành công. Cho dù là trong nội bộ tổ chức thì Lục Đạo Cực Yến cũng là một sự tồn tại thần bí nhất, sự hiểu biết về nó của các thiên vương khác cũng là có hạn." Đao Thần âm trầm nói.
Tiểu Đào cau mày: "Tiền bối, nếu không phải quen biết với ông, tôi thật muốn nghi ngờ về lập trường của ông đấy."
Đao Thần nhún vai: "Ta chỉ nói thật mà thôi! Nhưng các ngươi cũng có thể thử một chút xem."
Tôi nói: "Kế hoạch của chúng ta vốn là bắt sống Thấu Xương Hương, kết quả lại giết mất hắn, đầu mối duy nhất để lần ra địa điểm tổ chức cũng bị chặt đứt."
Tiểu Đào có chút hối hận: "Lỗi của em."
"Không sao, em vì cứu anh mà." Tôi an ủi.
Đao Thần nói: "Cho dù có bắt sống Thấu Xương Hương đi nữa thì chỉ e hắn cũng không chịu nói. Sắc, Hương, Vị tam sứ đối với Cuồng Trù gần như trung thành tuyệt đối. Nhắc tới ta cũng thấy giật mình, trước nay Lục Đạo Cuồng Trù rất bình dị, thứ duy nhất cho thấy hắn tồn tại chính là Lục Đạo Cực Yến được tổ chức hàng năm. Không ngờ hắn lại ngầm khuếch trương sức ảnh hưởng của mình trong giới hắc đạo, nhân cơ hội Cảnh Vương Gia ngã ngựa liền quật khởi. Hiện giờ địa vị của hắn và Hoàng Tuyền trong tổ chức đã ngang nhau rồi."
Tôi hỏi: "Chẳng phải trước ông có nói, Hoàng Tuyền và Cuồng Trù đứng chung một phe tuyên bố muốn tổ chức tu la huyết tế sao?"
Đao Thần đáp: "Không sai, theo điều tra của ta, năm nay số lượng người được mời tăng gấp 5 lần, gần như cứ tên tội phạm nào nổi danh là có thể được mời. Theo ta nghĩ Cuồng Trù đang ấp ủ âm mưu gì đó, rất có thể thất thiên vương mới đang ẩn mình trong đám khách mời dự tiệc."
Tiểu Đào nói: "Nếu như vậy yến tiệc lần này ắt là đầm rồng hang hổ, chỉ cử ba người tới dự là quá nguy hiểm."
Đao Thần giải thích: "Nguy hiểm thì khẳng định là không đâu không có, nhưng từ trước đến giờ trong bữa tiệc không được phép đánh nhau, giang hồ có luật của giang hồ, chỉ cần chúng ta tuân thủ quy tắc của chúng thì sẽ không việc gì."
Tôi bổ sung: "Sau khi tới đó, chúng tôi sẽ gửi địa chỉ về cho mọi người, để mọi người có thể tiếp viện."
Tiểu Đào trợn mắt: "Tống Dương, nói vậy là anh quyết định phải đi?"
Tôi vuốt vuốt tấm card trong tay: "Hắn vốn chỉ đích danh anh, hơn nữa anh cũng không thể không đi."
Đao Thần gật đầu: "Ta cũng sẽ đi."
Vương Nguyên Thạch bước ra trước một bước: "Vị trí thứ ba để cho ta đi."
Đao Thần lập tức bác bỏ: "Không, mặt Vương cảnh quan đầy chính khí, cộng thêm đã làm cảnh sát lâu năm, đám tội phạm sẽ nhận ra. Huống chi tấm card này là do một phụ nữ đưa cho ta."
Tôi lập tức có phản ứng: "Huyết Anh Vũ?"
Đao Thần gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Đào, từ lúc về chúng tôi chưa thay đồ, nàng vẫn mặc bộ đồ diêm dúa, Đào Thần nói: "Bàn về cơ trí và độ dũng cảm, ta nghĩ Hoàng Tiểu Đào thích hợp hơn."
Tiểu Đào nhìn tôi một chút, nói: "Tôi có cần ăn mặc thành Huyết Anh Vũ? A, rất kích thích à nha."
"Không cần như vậy." Đao Thần nói: "Cô chỉ cần đơn giản hóa trang là đủ, thứ nhất rất ít người biết mặt thật của Huyết Anh Vũ, thứ hai, thỏ khôn có ba hang, Huyết Anh Vũ có rất nhiều thân phận, có thể đóng vai một trong số đó là được."
Tiểu Đào chỉ chỉ chính mình, nói: "Vậy cứ dùng cái hình dạng này đi, nhân vật ả giang hồ lẳng lơ, tôi cũng khá nhập vai, không sợ lộ."
Tống Tinh Thần đứng dậy nói: "Không được, chức trách của tôi là thiếp thân bảo vệ tiểu thiếu gia!"
Đao Thần từ tốn nói: "Có ta rồi, ngươi có thể yên tâm."
Tôi nói: "Tinh Thần, ta có thể bảo vệ mình mà. Ngươi và Vương thúc hành động chung, đến lúc đó sẽ tiếp viện."
Tinh Thần thất vọng ngồi xuống, Tiểu Đào cười: "Cậu với lão Vương cũng đừng cãi nhau đấy nhé."
Vương Nguyên Thạch nãy giờ không nói bỗng mở miệng: "Xin hỏi, rốt cuộc tu la huyết tế là cái gì? Tôi không hiểu nghi thức này có gì quan trọng?"
"Hỏi hay lắm, cái này phải bắt nguồn từ lịch sử của Giang Bắc Tàn Đao." Đao Thần tiếp lời, bởi vì niên đại quá xa, cũng chẳng có văn bản ghi lại nên chuyện này không thể kiểm chứng.
Theo truyền thuyết thì năm xưa ở địa khu Giang Bắc có một tên ác bá, người ta gọi là Tu La mặt người. Tên này ác quán mãn doanh, gây họa một phương khiến dân chúng lầm than, sau đó có bảy thanh niên trẻ không chịu nổi sự uy quyền của hắn mà quyết định phản kháng.
Vì vậy một đêm trăng tròn, bảy người lẻn vào nhà tay ác bá để ám sát hắn. Trong nhà, bảy thanh niên trông thấy của cải hắn vơ vét chất đầy như núi, nào là vàng bạc châu báu, còn có mỹ nữ tuyệt sắc bị hắn bắt về, đủ loại đồ chơi kỳ lạ chưa từng thấy khiến họ động tâm, không khỏi cảm khái một tiếng. Dừa vào đâu kẻ ác lại được hưởng thụ những thứ này?
Sau khi ác bá chết, vây cánh của hắn như rắn mất đầu, thi nhau tranh đoạt sản nghiệp của hắn, ngày nào cũng đánh giết tàn nhẫn.
Bảy thanh niên chứng kiến chuyện này, trong lòng sốt ruột, họ nghĩ nếu cứ để mặc như vậy thì rất nhanh sẽ có tên ác bá thứ 2 xuất hiện. Nếu muốn diệt trừ ác bá một cách triệt để thì phải cướp hết số tài sản này đi, diệt cỏ tận gốc. Vì vậy bảy thanh niên kêu gọi một nhóm người đấu tranh cùng với đám vây cánh của ác bá, cuối cùng tiêu diệt toàn bộ. Sau khi bình tĩnh lại thì chính họ đã trở thành một thế lực lớn nhất ở địa phương, không ai dám coi thường.
Bảy người chia nhau số tài sản, thề dùng những thứ này để tạo phúc cho trăm họ. Nhưng sự đời vốn trớ trêu, khi trong tay có tiền, có quyền, họ đã dần quên mất cái tâm trong sáng ban đầu. Mười mấy năm sau, thế lực của họ được khuếch trương đến hàng chục huyện thành xung quanh, trở thành bảy đại đầu mục của bang phái, thủ hạ vô số, riêng việc điều khiển bến tàu, bán muối, làm môi giới, quan phủ cũng phải chia cho họ 3 phần. Bảy người này quen biết nhau từ nhỏ, cho nên thỉnh thoảng có mâu thuẫn trên địa bàn làm ăn thì cũng chỉ giảng hòa, thế nhưng đến khi họ lần lượt qua đời, những mâu thuẫn tích tụ bấy lâu được bộc phát, kẻ nối nghiệp dẫn bang phái đi tàn sát lẫn nhau, tranh đoạt địa bàn.
Lúc đó còn một người sáng lập cuối cùng vẫn sống, mắt thấy sản nghiệp của bảy huynh đệ sắp bị hủy trong nháy mắt, vô cùng đau đớn, vì vậy gọi toàn bộ những người kế nhiệm lại, kể cho chúng nghe toàn bộ vì sao lại có ngày hôm nay. Nói xong ông ta dùng thanh đao mẻ năm xưa kết liễu ác bá mà tự sát, dùng máu mình để cảnh tỉnh đám hậu bối.
Những người kế nhiệm cảm thấy xấu hổ, bọn họ thương lượng để tiến hành một nghi thức, để hậu nhân vĩnh viên nhớ đến lai lịch của thất bang. Nghi thức này là dùng một hình nộm đóng làm Tu La mặt người, bảy người sẽ dùng thanh đao mẻ giết nó. Theo sự thay đổi của thời gian, thất bang đã trở thành tổ chức kinh khủng hơn, đó là Giang Bắc Tàn Đao, nghi lễ Tu La huyết tế cũng dần tam sao thất bản, trở thành nghi thức quan trọng để chọn ra thiên vương kế nhiệm. Hình nộm đóng vai Tu La mặt người cũng được đổi thành người sống, được tuyển chọn một cách nghiêm túc.
"Tống gia nhà chúng ta bị coi là vật tế, từ xưa tới nay đã có mười mấy người họ Tống bị chém chết trên tế đài!" Đao Thần thở dài một tiếng thật sâu.