Chương 823: Thực thần phủ
Rất nhiều người lần này được nhận thiệp mời, nhưng đến cuối cùng tham gia Lục Đạo Cực Yến lại chẳng còn là bao.
Bước vào trong Thực Thần Phủ kiểu cổ, nó có thiết kế khác với các tòa nhà khác trong quỷ thành. Hành lang được trồng những loài hoa và cây lạ, cùng những chiếc đèn lồng cổ có treo chữ Thực. Tiểu Đào chép miệng: "Gã biến thái chết tiệt này cũng biết hưởng thụ đấy chứ."
Tôi nói: "Anh rất thắc mắc, yến tiệc thịnh soạn như vậy, mỗi năm tổ chức một lần, Lục Đạo Cuồng Trù lại khác những thiên vương khác, luôn tỏ ra ở ẩn, vậy hắn kiếm tiền ở đâu?"
Đao Thần giảu thích: "Có quan hệ tự khắc có tiền, theo ngươi nghĩ lão đại giang hồ còn cần có thu nhập ổn định sao?"
Những khách dự tiệc đi xuyên qua hành lang, có người kêu lên một tiếng, chỉ thấy phía đối diện là một loạt thị nữ mặc áo lụa mỏng như cánh ve, trong tay là những mâm đồ ăn đủ món ngon.
Một gã thèm thuồng chảy nước miếng nói: "Lục Đạo Cực Yến là không có hạn chế, được tùy ý ăn, tùy ý chơi. Những cô gái này đều có thể dẫn vào phòng hành lạc."
Một người khác nói: "Chú ý hành động một chút, được vào nơi này đã là vinh dự cực lớn, đừng làm những chuyện mất mặt."
Trong lòng tôi thầm bĩu môi coi thường, vinh dự cực lớn ư? Lục Đạo Cuồng Trù thật biết cách trêu đùa nhân tâm.
Tới một lối vào, dòng người từ từ đi xuống, có hai thị nữ lần lượt lục soát các quan khách, Tiểu Đào có đeo súng bên người, nàng vội trốn ra sau tôi, tôi nói: "Giấu súng vào bồn hoa bên cạnh, anh che cho."
Đao Thần nói: "Không cần, cứ đưa cho ta."
Dưới sự che chở của áo choàng, Tiểu Đào đưa súng cho Đào Thần. Đi tới trước cửa, thị nữ muốn lục soát, Đao Thần lạnh giọng: "Nhìn cho rõ ta là ai!"
Thị nữ lập tức cúi người: "Đao Thần đại nhân, thứ tội thứ tội!"
Sau đó ông ta đi thẳng vào trong, lòng tôi cảm khái, hóa ra Đao Thần vẫn có sức ảnh hưởng như vậy trong tổ chức. Tiếp theo chúng tôi tới một khoảng sân rộng, đập vào mắt là khung cảnh rực rỡ đầy màu sắc khiến người nhìn không chớp mắt. Từng chiếc bàn gỗ đỏ chứa đầy đồ ăn chế biến đẹp mắt, người đến người đi liên miên không dứt. Trong sân có một hồ cá lớn, bên dưới không phải cá đang bơi lội mà là những thiếu nữ mặc đồ người cá, dưới ánh đèn màu chiếu rọi nhìn cứ như những yêu tinh nước.
Đối mặt với cảnh tượng này, cho dù là chúng tôi tới với mục đích khác, cũng không khỏi chép miệng, thật là quá xa hoa. Mặc dù đồ đạc nơi này đều là kiểu cổ, nhưng yến hội lại được tổ chức theo kiểu Party hiện đại. Mọi người được tự do đi lại, thưởng thức đồ ăn trên mỗi chiếc bàn, hầu hết là những món ăn chúng tôi chưa thấy bao giờ.
Các khách mời đã sớm đói meo, hưng phấn thưởng thức, còn chúng tôi chẳng dám động đũa, Đao Thần nói, cái món ăn nhìn giống đậu phụ kia là não cá chép, một đĩa lớn như vậy e là phải giết cả trăm con mới đủ.
Món màu đỏ đỏ bên cạnh giống thịt lợn kho chính là môi lừa, thứ giống thạch rau câu là mỡ bụng tê tê, còn có món ăn giống bàn tay người kia là tay gấu.
Ngoài ra, thịt những loài động vật quý hiếm như hoẵng, cầy hương, chó rừng, khỉ vàng đều có thể thấy trên bàn ăn, chúng tôi dĩ nhiên không dám đụng, chỉ nếm một miếng thôi cũng là phạm tội ăn thịt động vật quý.
Một bồi bàn mặc đồ Đường đi tới hỏi: "Mấy vị không đói ư? Hay những món phàm tục này không lọt được vào mắt các vị?"
Đây mà còn gọi là món phàm tục, trong lòng tôi kinh ngạc nhưng vẫn vờ như bình thản: "Những món này ở bên ngoài bỏ tiền ra cũng có thể ăn, hóa ra Lục Đạo Cực Yến cũng chỉ thế mà thôi, thành thật mà nói là ta hơi có chút thất vọng."
Bồi bàn cười cười: "Thật không dám giấu diếm, những thứ này trong mắt Cuồng Trù Đại nhân chẳng khác nào cám heo cơm chó, xem ra khẩu vị của mấy vị đây không tầm thường, vậy mời đi theo tôi!"
Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, đây là muốn dẫn chúng tôi đi thăm thứ gì đó mang khẩu vị nặng sao? Tự nghĩ tư chất trong lòng mình cũng ok, tôi đi theo hắn.
Chúng tôi được dẫn tới một căn phòng nhỏ, ở đây thực khách thưa hơn bên ngoài, thức ăn trên bàn cũng cầu kỳ hơn. Bồi bàn dẫn chúng tôi dừng lại ở một cái bàn, giới thiệu: "Món ăn này gọi là Dương Xuân Bạch Tuyết."
Thứ trên đia có hình dạng giống như một nắm tuyết, óng ánh trong suốt, tôi hỏi hắn đây là cái gì, bồi bàn nói: "Anh nếm thử một chút đi đã!"
Tôi do dự, xem ra không thể tránh được cửa ai này rồi, bèn cầm đũa gắp một miếng lên nếm. Mùi vị rất khó tả, nó có mùi thơm nhàn nhạt của sữa, vị gần giống cá, bồi bàn nói: "Nguyên liệu nấu món này là từ trứng côn trùng."
Tôi lập tức tưởng tượng ra cảnh những con côn trùng bò lổm ngổm, suýt nữa thì phun ra, nhưng vẫn phải cố gắng gượng, gật đầu: "Không tệ không tệ!"
Sau đó bôi bàn giới thiệu sang món khác, nhìn giống như socola màu đen, biết đây nhất định không phải đồ tốt lành gì nhưng dưới ánh nhìn soi mói của bồi bàn, tôi vẫn phải nếm thử.
Nếm xong, hắn nói với tôi: "Nguyên liệu món ăn này là giun đũa trưởng thành, qua nhiều công đoạn chế biến, có phải là mùi vị rất đặc biệt không?"
Tôi cố kìm cơn buồn nôn, gật đầu: "Rất ấn tượng!"
Sau đó là món thứ ba, liếc mắt nhìn thì thấy đó là loại gián nhỏ, bị đông cứng trong một viên nước đá, con gián hình như vẫn còn sống, món này quả thực tôi không muốn thử.
Đến món thứ tư, hình dáng cũng rất kỳ quái, tôi lập tức ngờ ngợ, hỏi: "Đây là món 'cơm vàng'?"
"Không không không!" Bồi bàn cười nói: "Chúng tôi không làm loại đồ ăn này. Đây là phân được bài tiết lần đầu của dê non vừa rời bụng mẹ, nó có vị sữa dê nhàn nhạt, tiên sinh có muốn thử chú không?"
Tiểu Đào cười đểu, tôi che miệng nói: "Thôi ta để bụng ăn cái khác!"
Những đồ ăn trong phòng này từng món từng món đều đại khai nhãn giới, bồi bàn nói: "Cuồng Trù đại nhân cho rằng, bản thân con người vốn là động vật ăn cỏ, lại tiến hóa thành ăn tạp. Chính vì có ăn thịt cho nên mới đi săn thú, mặc đồ và nấu ăn, trở thành con người theo đúng nghĩa. Bởi vậy đối với loài người, bất cứ thứ gì cũng có thể ăn được, hành vi này cũng chính là dung nạp vạn vật vào trong cơ thể, là một tình yêu bác ái."
Tôi khen một câu trái với lương tâm: "Đúng là trí tuệ cao sâu. Xin hỏi còn món ăn nào khác không?"
Bồi bàn cười: "Sau đây còn có yến hội chính thức, do chính Cuồng Trù đại nhân chủ trì. Mấy vị đừng ăn no quá nhé, tôi đi mời khách khác đã."
"Được, làm phiền ngươi!"
Sau khi hắn đi, tôi nhìn một vòng xung quanh, cố tìm một chỗ để nôn số đồ ăn vừa nếm ra, thì đột nhiên phát hiện Lý Sấm đã biến mất.