Chương 88: Nguyên liệu thịt người
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tại sao người này lại bị cắt yết hầu?"
Tôi trầm ngâm: "Tôi có cảm giác hung thủ đang dần hoàn thiện kỹ năng giết người của mình."
"Hoàn thiện kỹ năng?" Tiểu Đào lắp bắp.
"Chờ một chút, tôi còn phải xác minh lại đã."
Tôi hé miệng nạn nhân ra, bên trong đã phân hủu nghiêm trọng, lúc kéo ra còn có mấy sợi nhớt dính giữa hai hàm sền sệt.
Cơ bắp hai bên miệng đã suy yếu, có cảm giác chỉ cần kéo mạnh một cái là cả hàm dưới sẽ rời ra. Sụn mũi cũng không còn chống đỡ nổi, mũi lún vào phía trong.
Chất lỏng thối rữa trong lỗ mũi chảy ngược hết xuống khoang miệng, cả khoang miệng nạn nhân đầy chất lỏng sền sệt, đã nát tới mức không còn nhìn ra.
Tôi cố kìm lòng dùng mũi ngửi, một cỗ mùi xộc vào mũi khiến tôi suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Do mũi tôi rất nhạy bén so với người thường, nên có thể phân tách trong cỗ mùi đó xó mùi máu tươi dồn lên khoang mũi, chẳng lẽ nạn nhân bị treo ngược để lấy máu?
Kiểm tra mắt cá chân nạn nhân, quả nhiên có dấu vết bị trói. Cả thi thể đã thối rữa nát bét, dạ dày lộ hẳn ra ngoài, nhất là đường ruột con người có khá nhiều mỡ cho nên phía trên bu đầy giòi, đám giòi cui lên chui xuống lúc nhúc, mập mạp.
Tôi lấy tay ấn ấn dạ dày, phát hiện nó bị phồng lên, phần lớn là khí do bị phân hủy. Nhưng dựa vào đánh giá cảm quan thì còn có thứ khác.
"Có dao mổ không?" Tôi nói.
"Chẳng phải Ngỗ Tác các anh không phẫu thuật ư?" Tiểu Đào hỏi.
"Chẳng còn cách nào khác, thi thể đã nát như vậy, khớp xương đều đã hỏng, chỉ cần động vào sẽ rời ra. Không thì một cái kéo cũng được, tôi muốn nhìn xem bên trong dạ dày nạn nhân có gì." Tôi giải thích.
Hoàng Tiểu Đào hỏi xung quanh, tìm tới cho tôi một cái kéo nhỏ. Tôi dùng hai tay nâng toàn bộ dạ dày lên, bảo Tiểu Đào lót một tấm nylon ở dưới, tránh chất lỏng trong dạ dày chảy ra gây ô nhiễm tới nội tạng khác.
Sau đó tôi bảo mọi người lui về phía sau, mình thì nín thở, bắt đầu cắt rách cái dạ dày, bởi rất có thể sẽ có thứ phun ra.
Quả nhiên, khi đâm kéo vào, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, một luồng hơi hôi thối phun mạnh ra. Tôi cách quá gần, mắt cũng bị hun tới không mở ra được, đồng thời một dòng chất lỏng màu đen sền sệt chảy ra.
Không ít cảnh sát sợ hãi lùi lại, tôi không dám hô hấp, nếu hít một hơi này vào chắc chắn sẽ sốc mà ngất đi.
Tôi cắt túi khai vị, thành dạ dày của con người được tạo nên bởi một lớp cơ rắn chắc, tiếng kéo ken két ken két nghe tê cả da đầu, những thứ chưa tiêu hóa hết trong dạ dày bắt đầu chảy ra tấm nylon. Tôi bảo Tiểu Đào mang một túi vật chứng tới, sau đó gom số chất bẩn trên tấm nylon vào gói kỹ lưỡng, còn một túi khác thì bọc lại cái dạ dày, nhét lại vào trong bụng thi thể.
Làm như vậy để sau này lỡ nhân viên pháp y muốn giải phẫu, các nội tạng khác sẽ không bị axit trong dạ dày ăn mòn.
Tôi nhấc cái túi chất bẩn lên, vội vàng quay qua hướng khác hít lấy hít để không khí. Một bàn tay chìa điếu thuốc tới, tôi ngẩng đầu lên, là Vương Nguyên Thạch.
"Cám ơn, tôi không hút thuốc."
Ông ta chẳng nói chẳng rằng, đưa điếu thuốc lên mồm ngậm.
"Ông đến khi nào vậy?" Tiểu Đào hỏi.
"Nhận được điện thoại liền tới."
Tôi giơ cái túi lên, hướng ánh sáng xem xét, Tiểu Đào hỏi tôi có phát hiện gì không. Tôi bảo nàng ngửi một cái, nàng cả kinh, đắn đo nhưng cuối cùng vẫn tiến tới ngửi thử, ngạc nhiên nói: "Sao trong bụng người chết toàn là mùi hương liệu?"
"Đúng, trong này có tiêu, hoa hồi, vỏ quế." Tôi phân tích.
Hoàng Tiểu Đào lông mày dựng ngược, nói: "Tên hung thủ khốn kiếp này, chẳng lẽ hắn mong ta sau này không dám ăn những thứ này nữa?" Sau đó hỏi tôi: "Sao trong bụng nạn nhân lại có những thứ này?"
"Chắc là để cải thiện mùi vị thịt của nạn nhân." Tôi đáp.
"Cải thiện mùi vị?" Gò má nàng giật giật.
"Lúc nãy quan sát dạ dày, tôi thấy có dấu vết xước ở thực quản kéo xuống, đại khái là bị nhét một cái ống mềm vào, sau đó rót những hương liệu xuống, giống như làm vịt quay Bắc Kinh."
"Quá biến thái." Tiểu Đào cau mày.
"Còn nữa, hai chân có vết trói, lỗ mũi có máu đọng, có thể người chết bị treo ngược rồi cắt tiết." Tôi ngừng lại vài giây: "Như làm thịt gà vậy."
Nghe câu này, mọi người ở hiện trường đều biến sắc.
Nạn nhân này là người đầu tiên hung thủ bắt giết, hắn suy nghĩ hão huyền, ép nạn nhân ăn một lượng lớn hương liệu, từ hiện trạng tiêu hóa có thể thấy, ăn hương liệu xong khoảng hai tiếng, hung thủ đã không thể chờ thêm nữa, treo ngược nạn nhân lên, cắt tiết.
Giết một người sống sờ sờ như giết một con gia súc gia cầm rất kho mà ung dung bình tĩnh được. Hung thủ làm được việc này phải có hai đặc điểm, thứ nhất là không còn nhân tính, thứ hai là có kinh nghiệm giết mổ.
Thi thể này khác rất nhiều so với thi thể phát hiện trước, nhưng vẫn có thể kết luận là cùng một người làm. Từ hai thi thể mà so sánh,có thể thấy hung thủ nghiên cứu rất kỹ để tìm cách khiến thịt người ta càng tươi, càng ngon hơn.
Hiển nhiên là cách dùng hương liệu không thành công, cho nên sau đó hắn mới dùng thủ pháp gây tê.
Nói xong tất cả những điều này, tôi hít một hơi dài, suy đoán nội tâm của một tên sát nhân cuồng ma, giống như đi vào một cái ống cống đen đúa hôi thối, khiến cho tôi vô cùng căm ghét và kinh tởm.
Nhất là nghĩ tới việc, tôi phải đối mặt với thi thể kinh khủng này một lần nữa.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn tôi. Đối với phần lớn những người ở đây, khả năng cả đời chưa tiếp xúc với vụ án nào biến thái thế này.
Cuối cùng phá vỡ yên lặng là giọng của Vương Đại Lý, hắn hùng hục chạy tới nói: "Dương tử, các ngươi ở đây à, ta tới có kịp lúc không?"
Hắn chợt thấy không khí có vẻ không bình thường, sau đó trông thấy thi thể dưới đất, giống như đạp phải dây điện, nhảy cẫng lên: "Ôi mẹ ơi, đây là con người sao?"
"Đồ đâu?" Tôi hỏi.
"Đều ở đây."
Tổi bảo Đại Lý mau lấy hộp kẹo thơm ra, bên trong có tô hợp hương hoàn, tôi đã sắp không chịu nổi nữa. Đại Lý đưa cho tôi một viên, ngậm vào lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Rong biển tối qua đốt vẫn còn một chút, gói trong túi giấy, tôi bảo Đại Lý tìm, còn có tấm vải đỏ nữa.
Tôi dùng hai thứ này nghiệm thi, trên cơ thể nạn nhân cũng chỉ có dấu tay, không có vân tay. Trên túi cũng có nhiều dấu tây lộn xộn, nhưng ngâm nước đã lâu, căn bản không có giá trị.
Tôi đứng im nhìn dấu vân tay, ngẩn người. Đại Lý hỏi tôi cái này cái kia, tôi chẳng để chữ nào vào tai. Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, anh có phát hiện gì không?"
"Hình như tôi đã có một phát hiện trọng đại!" Tôi đáp.