Chương 94: Thần chết bất tử
Mặc dù Mã Kim Hỏa đã chết, nhưng 'linh hồn' của hắn sống lại trên người Đường sư phụ.
Rất nhanh hắn ăn hết thịt của chính mình, ngay cả xương với nội tạng, ban đầu Đường sư phụ định tìm cách vứt bỏ hắn cũng nấu lên ăn sạch.
Chính mình ăn thịt của mình, là một trải nghiệm như thế nào, trên thế giới ngoài hắn ra không ai có thể biết được. Đó là một loại cảm giác thỏa mãn biến thái cực hạn, đối với hắn mà nói còn khoái cảm hơn tình dục.
Bánh tích trữ rất nhanh hết, Mã Kim Hỏa bị dục vọng ăn thịt người hừng hực hun đúc, có thời gian hắn thậm chí còn tự cắt thịt trên người lão Đường để ăn. Nhưng thứ nhất Đường sư phụ quá mập, lại có tuổi, thứ hai hắn biết bây giờ mình đáng trú trong cơ thể lão Đường, nếu cơ thể này chết thì hắn cũng chết theo. Cho nên hắn bắt đầu tìm kiếm con mồi, mỗi tối đều đi loanh quanh mấy khu gần nhà, cho tới khi hắn gặp tiểu Trương.
Một nhân viên bán hàng rất trẻ, khỏe mạnh, da thịt căng đầy nhựa sống, lại không rượu bia thuốc lá, mùi trên người rất hấp dẫn. Mỗi lần tiểu Trương bê đồ, Mã Kim Hỏa đều để ý bắt thịt rắn chắc, cứ đứng nhìn tới chảy nước miếng.
Hắn hạ quyết tâm, muốn ăn thịt người thanh niên này!
Đúng lúc đó thì hắn lại có phát hiện ngoài ý muốn. Bên dưới cửa hàng lại có một hầm trú ẩn, Đường sư phụ dùng nó để bảo quản nguyên liệu nấu ăn. Mã Kim Hỏa thấy quá lãng phí, liền cải tạo thành một phòng bếp, lúc trẻ hắn là thợ xây nên cũng không mất nhiều thời gian lắm.
Đương nhiên hắn phải vô cùng cẩn thận , bởi hắn không phải là chủ nhân của cơ thể, phần lớn thời gian trong ngày vẫn là Đường sư phụ nắm giữ.
Hơn nửa tháng, hắn đã cải tạo xong căn hầm, tiếp đó ăn cắp một chiếc xe van trong tiểu khu, chuẩn bị công cụ tiến hành bắt cóc.
Kế hoạch diễn ra rất thuận lợi, để cải thiện chất lượng thịt, hắn ép tiểu Trương uống rất nhiều hương liệu, chờ cho tiêu hóa hoàn toàn, sau đó mới cắt thịt. Mã Kim Hỏa thưởng thức khối thịt đầu tiên nhưng hiệu quả không tốt như hắn nghĩ.
Có điều thịt này vẫn rất tươi ngon, hắn cắt dần dần hết phần cơ thịt, để dành hưởng thụ từ từ. Kết quả không ngờ trong giờ phút quan trọng lại bị Đường sư phụ phát hiện, sợ hãi mang thi thể vứt bỏ, sau đó gia công thịt thành nhân bánh bao.
Sau khi Mã Kim Hỏa biết, hắn giận tới nỗi suýt nữa đốt cả cửa hàng. Nhưng hắn nghĩ lại, có vẻ chuyện này cũng không tệ.
Hắn nảy ra một ý tưởng 'phổ độ chúng sinh', bán bánh bao nhân thịt cho cư dân thưởng thức mùi vị thịt người, muốn cho cả xã hội cũng có hành vi biến thái như hắn, sau này ăn thịt người sẽ không cần phải lén lút nữa.
Trừ một phần chính mình hưởng thụ, phần lớn bánh bao đều mượn tay Đường sư phụ bán ra, trông thấy khách hàng ăn bánh bao không ngớt miệng khen ngon, Mã Kim Hỏa ẩn trong Đường sư phụ vô cùng hưng phấn.
Rất nhanh, thịt tiểu Trương đã hết sạch, hắn lại bắt cóc nạn nhân thứ hai. Lần này để thịt càng tươi ngon, hắn cho nạn nhân hít oxit ni tơ, sau đó buộc chặt động mạch cô ta, một dao lọc thịt xuống. Nhìn một người còn sống bị lọc thịt tới trơ khung xương, loại khoái cảm kia không thể nào diễn tả bằng lời được.
Xử lý một người sống cần khoảng thời gian rất lây, mà nhân cách của hắn lại không thể chiếm cứ cơ thể Đường sư phụ lâu như vậy, kết quả còn chưa xử lý xong nạn nhân thứ hai, Đường sư phụ đã mang nó vứt xuống cống.
Mã Kim Hỏa cũng đành cắn răng chịu đựng, bởi hắn chỉ là một nhân cách ở nhờ.
Sau đó hắn bắt cóc nạn nhân thứ ba. Đường sư phụ như thường lệ, lại phát hiện việc hắn làm, lúc đó đang chuẩn bị xử lý thi thể. Nhưng cảnh sát đang theo dõi cửa hàng, chẳng có cách nào khác đành tạm thời để trong hầm ngầm.
Đường sư phụ nói: "Thực ra là các ngươi chưa được nếm qua hương vị thịt người, chờ sau khi các ngươi nếm qua, sẽ thấy mọi việc ta làm là đúng. Con người vốn cũng chỉ là một phần trong chuỗi thức ăn, chúng ta có thể ăn heo, bò, gà, tại sao không thể ăn người. Ăn một người lúc hắn còn tuổi trẻ, không phải là một thăng hoa của cuộc sống sao?"
Vừa nói, lão vừa cười man rợ. Tôi và Tiểu Đào ngây người, thư ký viên cũng đơ ra, nửa ngày không viết được chữ nào.
Hoàng Tiểu Đào gọi hai cảnh sát vào, giải Đường sư phụ đi. Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, hai chúng tôi đều im lặng cả chục phút. Mãi sau Tiểu Đào mới mở miệng: "Thật là quá biến thái."
"Đúng vậy, bây giờ tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành." Tôi đáp.
Chúng tôi ra ngoài đi dạo mấy phút, lúc này mới bình tĩnh lại, Tiểu Đào nói: "Anh có cảm thấy Đường sư phụ bị hồn ma Mã Kim Hỏa nhập vào không?"
"Tôi không theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tôi không cho là hồn ma có sức mạnh như vậy, nếu hồn ma thực sự lợi hại, vậy còn cần tới cảnh sát làm gì?"
"Chi nên lão là bị tâm thần phân liệt?"
"Đúng, Đường sư phụ hèn nhát, sau khi giết người, nội tâm vô cùng áy náy bất an, khiến trong đầu lão dần dần sinh ra một nhân cách thứ hai, nhân cách đó chính là Mã Kim Hỏa." Bỗng nhiên tôi dừng lại, hỏi: "Pháp luật quy định xử lý tội phạm tâm thần phân liệt như thế nào?"
"Luật pháp nước ta không thừa nhận chuyện hai nhân cách song song, cho nên lão sẽ vẫn bị phán tử hình, nhưng nếu luật sư của hắn có thể nhờ bệnh viện tâm thần giám định, có lẽ hắn sẽ được đưa tới bệnh viện tâm thần. Có điều loại tội phạm như hắn quá nguy hiểm, sẽ bị nhốt cả đời trong phòng bệnh." Tiểu Đào nói.
"Vậy thì tốt, thứ người như vậy tuyệt đối không thể thả tự do." Tôi đáp
Tiểu Đào cười: "Cùng suy nghĩ!"
Hai chúng tôi bất tri bất giác đã đi khá xa, tôi nói: "Ta trở về thôi."
"Haiz lại phải tiếp tục công việc, mấy ngày nay tôi mệt chết đi được." Tiểu Đào ngao ngán.
"Chờ vụ án kết thúc hẳn, cô nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Ha ha, Tiểu Đào cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Xong vụ này lại có thể xảy ra vụ khác, việc nghỉ ngơi chờ sau này về hưu hãy nói. À Tống Dương, tôi có một thỉnh cầu."
"Cái..cái gì?" Tôi ngượng ngùng.
"Xem anh kìa, sao gần đây gặp tôi cứ căng thẳng như vậy, tôi so với tội phạm còn đáng sợ hơn à?" Tiểu Đào tức giận ngoác miệng ra.
"Không..không phải. Cô nói thỉnh cầu gì đi."
Hoàng Tiểu Đào nhảy lên bậc thềm, đưa đôi tay ra, nũng nịu: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi mỏi chân quá, muốn anh cõng tôi về."
"Cái gì? Trước mặt mọi người, bảo tôi cõng cô?" Tôi kinh ngạc, miệng há to tới mức có thể nhét hai quả trứng gà vào.
"Ở đây là nơi công cộng, lại chưa thấy anh dũng cảm khi ở riêng với tôi bao giờ, hơn nữa có ai biết chúng ta đâu?" Tiểu Đào dụ dỗ.
"Không...không được, tôi phải về trường, gặp lại sau!"
"Hừ!" Tiểu Đào tức giận giậm chân.
Đi được một đoạn, tôi quay đầu lại, thấy nàng vẫn còn đứng trên bậc thềm, ánh mắt ấm ức nhìn tôi. Thấy tôi nhìn mình, nàng lại đưa đôi tay ra, bộ dáng rất mắc cười.
Mặc dù xung quanh nhiều người đi lại, không ít người hiếu kỳ nhìn chúng tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cắn răng quay lại chỗ nàng.
"Đến đây đi." Tôi cúi người nói.
"Tốt quá." Tiểu Đào từ phía sau nhào lên, chân tôi hơi khuỵu xuống do sức nặng của nàng. Tiểu Đào ghé mặt vào tai tôi: "Tỷ nặng lắm sao?"
"Không nặng, không nặng chút nào!" Tôi cười.