Âm Phủ Thần Thám

Chương 93: Chân tướng

Chương 93: Chân tướng


Hai chúng tôi trở về cục cảnh sát, Vương Đại Lý nghe chuyện mới xảy ra lập tức xông lên hỏi han: "Hai người có bị thương không? Đã bảo cho tôi đi cùng mà cứ khăng khăng không chịu."
Tiểu Đào cười khẩy: "Cho ngươi đi làm gì, để giúp ta buộc dây giày sao?"
Vương Đại Lý nhăn mặt: "Tiểu Đào tỷ tỷ, sao tỷ cứ bóc mẽ tôi hoài vậy, chuyện cũng đã lâu rồi mà."
Tôi chuẩn bị đồ đạc, sau đó tới phòng giữ xác kiểm thi thể phát hiện dưới tầng hầm. Lúc mở cái túi ra, mọi người trong phòng đều kinh sợ. Cả thi thể có màu tím đen, có thể dùng từ thương tích đầy mình để diễn tả. Vẻ mặt vô cùng thống khổ, cũng giống hai thi thể trước, cơ thể bị cắt đi phần lớn thịt và mỡ. Thật không thể tưởng tượng được những đau đớn mà anh ta phải gánh chịu trước khi chết.
"Quá tàn độc." Hoàng Tiểu Đào cau mày nói.
Tôi kiểm tra sơ bộ theo thường lệ, nạn nhân khoảng 25 tuổi, nam giới, vóc dáng trung bình, khỏe mạnh. Thời guan tử vong khoảng 10 ngày trước, nhưng vì ở trong hầm ngầm tương đối lạnh, nen chưa thối rữa nghiêm trọng.
Toàn bộ xương cốt và nội tạng của nạn nhân đều hoàn hảo, nguyên nhân dẫn tới cái chết là bị choáng khiến tim ngừng đập. Trên người thi thể bị thương giống như là gậy đánh, hung thủ dùng một cây gậy gỗ từ từ đánh vào khắp nơi trên cơ thể, một điểm cũng không bỏ sót. Dù bên ngoài không có tổn hại gì, nhưng dưới da xuất huyết diện rộng.
Chính những tổn thương này khiến nạn nhân bị choáng, cuối cùng tim ngừng đập, nói cách khác là bị đau đớn tới chết.
Nghe xong tôi diễn giải, tất cả đều im lặng. Lát sau Tiểu Đào hỏi: "Tại sao hung thủ phải làm vậy?"
"Cũng giống như hai nạn nhân trước thôi, là để thịt 'ngon' hơn. Tôi nghe nói có một số quan chức lớn đã từng ăn thịt heo theo cách không giết bằng dao. Họ sai người đập con lợn tới chết, khiến xuất huyết dưới da, các thớ cơ bị dần mềm, sợi cơ đứt đoạn, thịt sẽ trở nên rất ngon..." Tôi quay lại nhìn thi thể đang nằm trên giường sắt: "Dùng loại thủ đoạn này với một người sống, tôi có mơ cũng không dám nghĩ."
"Thực sự là bây giờ tôi chỉ muốn chạy tới bệnh viện, rút hết những cái ống hỗ trợ trên người lão ra." Tiểu Đào mắng: "Cơ bắp trên người nạn nhân là lão ta cắt đi?"
"Đúng." Tôi đáp
Mặc dù hung thủ đã bị bắt, nhưng tôi vẫn cần phải lấy dấu vân tay trên thi thể để làm chứng cứ.
Sau khi nghiệm thi xong, tôi bảo Tiểu Đào: "Hôm nay xem ra không còn gì để làm, tôi về trước, khi nào chuẩn bị thẩm vấn lão Đường thì gọi tôi tới."
"Anh muốn tự mình tra hỏi hắn?"
"Không, tôi chỉ là Ngỗ Tác, sẽ không vượt quá chức hạn của mình, chỉ là có mấy chỗ tôi chưa hiểu, muốn nghe chính miệng lão nói ra."
"Được!"
Tiểu Đào tiễn chúng tôi ra cửa, nói: "Tống Dương, hôm nay cám ơn anh!"
"Đừng khách sáo, tôi mới là người phải cảm ơn cô."
"Phải rồi, cái kia..."
"Cái gì?"
Hoàng Tiểu Đào chợt đỏ mặt, giờ đã là hoàng hôn, ánh chiều tà óng ánh chiếu trên mặt nàng tạo nên một vẻ mỹ miều, nàng cười: "Không có gì."
Vương Đại Lý vội vẫy xe bus, thúc giục: "Nhanh lên một chút, sao hai người lề mề thế."
Tôi đi tới một đoạn, quay đầu nhìn lại, Tiểu Đào vẫn còn đang dõi theo chúng tôi. Có lẽ là mấy ngày nay đã phải nhìn quá nhiều thứ kinh khủng, nên thấy nàng cười tự nhiên đẹp hơn gấp nhiều lần.
Mấy ngày tiếp theo, tôi trở về cuộc sống sinh hoạt bình thường, sự hụt hẫng này có chút không quen.
Sau vụ án bánh bao nhân thịt người, một thời gian lâu sau tôi nhìn thấy thịt là không ngon miệng, càng không nhìn được người khác ăn bánh bao.
Nhân lúc nhàn rỗi, tôi chợt hỏi Đại Lý: "Phải rồi, hai ngày trước ta có xem một bộ phim, nhân vật nam chính cưới một nữ cảnh sát, theo ngươi như vậy tình cảm có hạnh phúc không?"
Vương Đại Lý nói: "Tùy người, nếu như nam chính cũng là cảnh sát, thì hai người chung một chỗ cũng không tệ, nếu nam chính là tội phạm thì chịu, không nói đượcm"
"Thế nếu là người dân thường thì sao?" Tôi hỏi.
"Ta không rõ chuyện này, nhưng thường ngày cảnh sát chắc rất bận. Mà sao ngươi không hỏi Tiểu Đào tỷ tỷ ấy, chắc tỷ ấy biết rõ nhất."
Nói nhảm, nếu có thể hỏi nàng ta đã không hỏi ngươi- tôi nghĩ thầm.
Khoảng một tuần sau, Tiểu Đào gọi điện tới nói tôi biết, hôm nay chuẩn bị thẩm vấn lão Đường, tôi liền vội chạy tới cục cảnh sát.
Lão Đường ngồi trong phòng thẩm vấn, người quấn băng kín mít, dáng vẻ tương đối tiều tụy. Hai cảnh sát đang thẩm vấn lão, bên cạnh có một thư ký ghi chép lời khai, tôi và Tiểu Đào theo dõi qua cửa kính.
Nhưng hơn cả những gì tôi dự đoán, Đường sư phụ đối với toàn bộ mọi chuyện chẳng biết gì cả, còn tỏ vẻ rất sợ hãi, ôm đầu khóc ròng ròng: "Người không phải là ta giết, ta chẳng biết gì cả. Tên khốn Mã Kim Hỏa kia mang thi thể tới ném ở cửa hàng, ta chẳng có cách nào đành giúp hắn xử lý."
Cảnh sát có hỏi thế nào lão cũng vẫn nói y chang như vậy, đúng lúc mọi người đang dần mất hết kiên nhẫn, nét mặt lão Đường đột nhiên thay đổi, cảnh sát điều tra thử gọi: "Mã Kim Hỏa?"
Đường sư phụ cười lạnh một tiếng: "Gọi lão tử làm gì, sao cái tên tiểu ca đả thương ta không tới thẩm vấn? Hắn không dám đối mặt ta ư?"
Bất luận cảnh sát hỏi gì, lão đều khoanh tay tỏ ra hờ hững, nói rằng trừ khi là tôi tới, còn không đừng hòng hắn mở miệng.
Tôi và Tiểu Đào nhìn nhau, nàng nhấc điện thoại nội bộ lên, bảo hai cảnh sát lui xuống, sau đó bảo tôi: "Hai ta cùng vào."
"Sau vụ lần trước, cô không bị ám ảnh tâm lý chứ?"
"Làm sao có thể, cảnh sát mà lại sợ tội phạm sao?" Hoàng Tiểu Đào hất mũi một cái.
"Được, vậy ta cùng vào."
Chúng tôi bước vào trong phòng, Đường sư phụ vừa trông thấy thì đòi hút thuốc, tôi nói không có, Tiểu Đào mắng: "Mã Kim Hỏa, bây giờ chứng cứ như sợ, ngươi là tử tội khó thoát, lần thẩm vấn này cũng chỉ là cho có lệ, ngươi biết điều thì mau khai ra, đừng làm mất thời gian mọi người!"
Đường sư phụ cười khẩy nói với tôi: "Gặp ngươi ta nhận thua, để ta kể một chút chuyện cũ cho các ngươi."
Thì ra, ba năm trước Mã Kim Hỏa thiếu Đường sư phụ 10 vạn tệ, lúc ấy thực sự không trả nổi, liền đề nghị mang thịt tới trừ nợ. Mỗi ngày Mã Kim Hỏa lợi dụng sơ hở trong xưởng, cắt thêm chút thịt mang ra. Bởi hai người là đồng hương nên lúc đầu cũng không viết giấy hay ký kết gì.
Ba năm qua, Mã Kim Hỏa đã đưa không biết bao nhiêu thịt cho Đường sư phụ, món nợ này hẳn là đã trả hết. Ai ngờ cách đây ba tháng, Đường sư phụ cần 10 vạn tệ lo việc nhà, lại trở mặt đòi tiền.
Bởi vậy cả hai xảy ra tranh cãi kịch liệt, Đường sư phụ lôi chuyện xấu năm xưa của Mã Kim Hỏa để uy hiếp hắn. Mã Kim Hỏa giận quá liền động thủ, ai dè Đường sư phụ to lớn hơn, lỡ tay giết chết hắn.
Sau khi bình tĩnh lại, Đường sư phụ vô cùng hoảng sợ, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ ngồi tù. Nghĩ tới nghĩ lui, lão quyết định bắt chước theo bộ phim "sủi cảo nhân thịt người", băm thi thể Mã Kim Hỏa ra làm bánh bao bán.
Là người lần đầu tiên làm chuyện xấu, lại dùng phương pháp băm nhỏ dã man này xử lý một cơ thể con người.
Đương nhiên thịt người khác với thịt heo. Đường sư phụ sợ khách sẽ nếm thấy khác, bèn bỏ thêm rất nhiều ngũ vị hương vào, vẫn không yên lòng, hơn nữa thường ngày bán bánh đều nếm thử trước. Lần đó lão nếm, bất tri bất giác ăn tới nửa loạt bánh, khi tỉnh táo lại thì hoảng sợ không thôi.
Đường sư phụ bắt đầu trở nên khác thường, giống như Mã Kim Hỏa năm xưa nếm được thịt người...
Cứ đến tám giờ tối, cũng chính là thời điểm Mã Kim Hỏa bị giết, lão Đường sẽ thay đổi nhân cách, điên cuồng ăn bánh bao nhân thịt người do mình làm ra, có lúc còn ăn hết cả một thùng, vừa ăn vừa lộ ra vẻ thỏa mãn quái dị.
Dần dần trong cơ thể của lão xuất hiện một nhân cách khác, đó chính là Mã Kim Hỏa đã bị lão giết!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất