Âm Phủ Thần Thám

Chương 98: Thám hiểm nhà ma

Chương 98: Thám hiểm nhà ma


Tôi đuổi kịp Hạ Manh Manh ở dưới lầu, nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay lại nhìn. Khuyết điểm cứ nói chuyện với con gái là xấu hổ lại bộc lộ, tôi ấp úng: "Đêm muộn rồi, để tôi đưa cô lên xe."
Nàng khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."
Đi chung với một cô gái xinh đẹp, thật là bối rối. Tôi giải thích một chút vì sao mà Đại Lý không tiễn nàng, vừa nghe thấy hai người đánh lộn, Manh Manh lo lắng: "Anh bảo Vương Đại Lý, đừng chấp nhặt với loại người như vậy, ban nãy trong quán hát, hắn còn muốn sờ tay tôi, tôi ghét nhất là loại con trai bên ngoài dát vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa."
"Cũng không thể trách mình hắn, dù sao cha mẹ hắn ly hôn sớm, không được quan tâm dạy dỗ." Tôi đáp.
Hạ Manh Manh cười phì một tiếng: "Anh cũng quá lợi hại đi."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, để giúp huynh đệ có cơ hội, tôi liều mạng lái sang chuyện khác, khen Đại Lý là người nghĩa khí, lại biết quan tâm phụ nữ.
Tôi cảm giác Hạ Manh Manh là một cô gái được dạy dỗ rất tốt, tôi nói một câu nàng lắng nghe một câu, rất là nghiêm túc. Nàng hỏi tôi: "Anh tên là Tống Dương?"
Tôi ngớ người, nói về Đại Lý nãy giờ, sao tự nhiên lại chuyển hướng qua tôi, đành đáp: "Đúng vậy."
Nàng cười: "Tôi có cảm giác anh không giống một sinh viên."
"Tôi giống cái gì? Côn đồ hay cắc ké xã hội?" Tôi cũng cười.
"Không, không, tôi thấy vẻ ngoài anh rất ngây thơ, nhưng nội tâm lại rất chững chạc." Hạ Manh Manh suy nghĩ, nói.
"Không đến nối khoa trương vậy chứ, tôi sinh năm 95 thôi."
"Tháng mấy?"
"Tháng 10."
"Tôi còn lớn hơn anh đấy, tôi sinh tháng 3." Hạ Manh Manh cười hiền.
"Ồ." Tôi suy nghĩ, chủ đề là gì bây giờ, phải rồi, khen Đại Lý: "Hạ tỷ tỷ, Đại Lý nhà ta hắn..."
Hạ Manh Manh lại cười: "Tống Dương, anh học điện tử thật à?"
Kết quả chúng tôi trò chuyện cả đường đi, cho tới khi nàng lên xe, Hạ Manh Manh còn xin số điện thoại của tôi. Trên xe còn nhắn tin: "Tối nay cảm ơn anh, hy vọng sau này có thể làm bạn."
Tôi suy nghĩ một chút, làm bạn với tôi là ý gì, liệu Vương Đại Lý có cơ hội không?
Trở về phòng hát, Vương Đại Lý với Diệp Thi Văn đã mệt, buông nhau ra mỗi người ngồi một góc, mặt đầy vết bầm. Trương Diễm thì đang hát bài 'chia tay vui vẻ'.
"Manh Manh đâu?" Đại Lý hỏi tôi.
"Ta đưa cô ấy lên taxi, phải rồi, ta xin số cô ấy giúp ngươi đấy." Tôi đáp.
Vương Đại Lý vô cùng cao hứng, nói mấy hôm nữa sẽ mời tôi ăn cơm, thuận tiện khinh miệt liếc Diệp Thi Văn một cái.
Xảy ra chuyện như vậy, mà ba người vẫn còn muốn hát cho xong mới về trường, tôi thật bái phục. Mười rưỡi tối, Diệp Thi Văn lại chở chúng tôi về. Vốn là hắn không định chở đâu, nhưng tôi ghé tai hắn nói: "Ta có quen một biên tập báo nhà trường, có muốn sự tích tối nay được lan truyền trong toàn khoa không?"
Hắn trừng mắt lườm tôi, chẳng thể làm gì khác đành đưa chúng tôi về. Chẳng ngờ chuyện không muốn lại xảy ra, giữa đường thì xe của hắn bị hỏng. Đại Lý nói: "Xe ngươi là đồ rởm à, đang đi lại chết máy?"
Diệp Thi Văn cả giận mắng: "Ngươi cứ lắm lời, ta vứt ngươi ở đây đấy."
Diệp Thi Văn xuống mở cốp kiểm tra động cơ, Trương Diễm thì tranh thủ chạy vào bụi cây giải quyết nỗi buồn. Đoạn đường này tương đối vắng vẻ, Trương Diễm lúc trở về vội vội vàng vàng, nói: "Đàng kia có một ngôi nhà, hình như là biệt thự, nhưng không hề bật một cái đèn nào, liệu có phải nhà ma không?"
"Nhà ma thì có gì đáng sợ?" Vương Đại Lý vênh váo vỗ ngực: "Không phải nói phét, ma quỷ ta đây gặp nhiều rồi."
Đúng lúc này Diệp Thi Văn đang cúi đầu trước xe hỏi: "Các ngươi có ai mang nước không?"
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Ta quên đổ nước làm mát vào két, khô cong hết rồi, đổ nước mới đi được." Diệp Thi Văn giải thích.
Chẳng ai mang theo nước uống, trên xe chỉ có mỗi cái vỏ chai rỗng, tuy nói có thể dùng cách cùi bắp là đi tiểu vào, nhưng có con gái ở đây chẳng ai tiện nhắc tới.
Con trai chỉ cần ở trước mặt còn gái, thì cho dù có xinh hay không cũng tương đối dè dặt.
Quanh đây cũng chẳng có cửa hàng tiện lợi nào, Diệp Thi Văn ngồi vào buồng lái, buồn buồn châm thuốc hút. Đột nhiên hắn vỗ trán: "Ồ, ven đường chẳng phải có nhà dân sao."
Trương Diễm nói: "Cái gì, ngươi định tới căn nhà đó xin nước? Ta thấy ở đó quá âm u, đáng sợ lắm."
"Xin nước thì có gì mà phải sợ, chúng ta bốn người cơ mà?" Diệp Thi Văn nói.
"Ngộ nhỡ nhà đó không có ai ở thì sao?" Trương Diễm hỏi.
"Không có người thì cũng có vòi nước chứ, ta tới lấy nước rồi đi luôn, không thể nói ta đột nhập nhà riêng được." Diệp Thi Văn thở dài.
Tuy nói Diệp Thi Văn rất đáng ghét, nhưng nếu không về ký túc trước mười một giờ sẽ rất phiền toái, chúng tôi chẳng còn cách nào. Hắn khóa xe lại, bốn người cầm chai rỗng tới căn nhà kia xin nước.
Vạch bụi cây rậm rạp ra, trong bóng tối hiện lên một căn nhà hai lầu kiểu Âu sừng sững. Căn nhà có phong cách rất quý phái, nhưng lại tạo cho người nhìn một cảm giác không thoải mái, cảm thấy áp lực vô hình, chẳng lẽ là do phong thủy không tốt?
Trước cửa là một con đường bằng đá, nhưng cỏ dại đã mọc đầy, xung quanh có mấy bãi phân khô, không biết là của con người hay động vật. Cửa sổ thủy tinh đối diện đường cái đều vỡ toang, xem ra đây là một ngôi nhà bỏ hoang.
Trương Diễm lắp bắp: "Căn nhà này đáng sợ quá, Diệp Thi Văn hay là ngươi vào một mình đi."
Diệp Thi Văn nổi giận: "Đồ nhát chết, trên đời này làm gì có ma quỷ, đừng lề mề."
Vương Đại Lý la lên: "Ngươi vào thì ta vào, xem ai sợ ai."
Tôi nhàn nhạt xua tay: "Vào thôi."
Trương Diễm bị bỏ lại một mình, thấy ba chúng tôi đẩy cửa bước vào vội vã kêu lên: "Chờ chút, cho ta vào với."
Vừa vào trong nhà là phòng khách, vách tường lâu ngày dầm mưa dãi nắng đã bong tróc, rèm cửa sổ cũng rách tứ tung, mỗi khi có gió thổi thì đung đưa quái dị, sàn nhà bằng gỗ, giẫm lên kếu cót ca cót két.
Hướng ra phía cửa là một cầu thang hình chữ U, ánh sao nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khung cảnh y hệt như trong phim kinh dị.
Tới chân cầu thang, Diệp Thi Văn nhíu mày do dự, Vương Đại Lý cười nhạo hắn: "Còn nói người khác nhát chết, giờ chính mình lại sợ à?" Ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng tay lại đang nắm chặt tay áo tôi.
"Chẳng qua là quá tối." Diệp Thi Văn kiếm cớ: "Ta sợ lúc leo cầu thang, không cẩn thận ngã xuống thì mất nhiều hơn được."
"Ngươi lấy điện thoại ra soi đèn đi." Đại Lý đề nghị.
"Điện thoại ta hết pin, ngươi đi trước dẫn đường đi." Diệp Thi Văn đáp.
"Xin lỗi, điện thoại của ta cũng hết pin rồi." Vương Đại Lý lắc đầu.
Tôi cũng nể hai tên này, nói: "Thôi, để ta đi trước, các ngươi theo sau."
Với Động u chi đồng, tôi căn bản không cần dùng điện thoại soi sáng, ung dung đi lên lầu. Ba người đắn đo một chút rồi mới lên theo, tôi quay đầu lại nhìn thấy ai cũng cầm điện thoại trong tay, đám này thật hết thuốc chữa.
Đi lên được nửa đường, Trương Diễm đột nhiên hét lên: "Có ngón tay móc vào ta, có ngón tay móc vào ta!"
Quay đầu nhìn lại, thì ra cô ta bị một đoạn dây điện mắc vào, Trương Diễm xấu hổ cười gượng.
Trên lầu hai rất nhiều phòng, tôi bảo mọi người dừng một chút, sau đó nghiêng tai lắng nghe. Vương Đại Lý hỏi tôi đang nghe ngóng cái gì, có phải là có ma không?
"Ma quỷ thì có gì đáng sợ, con người mới đáng sợ." Tôi nói.
"Đừng nói đùa, nơi này làm gì có người." Diệp Thi Văn khinh thường nói.
"Ngươi chắc chắn chứ? Loại nhà bỏ hoang này thường có mấy tên vô gia cư ngủ, thậm chí có cả tội phạm giết người lẩn trốn." Tôi nghiêm mặt nói.
Lời vừa nói ra, cả ba sắc mặt trắng bệch, tôi không hề có ý hù dọa, đây là sự thật, chỉ nói để cho họ chuẩn bị tâm lý.
Tôi nghe ngóng xong, cảm thấy ở đây không có người, không có người thì khỏi sợ, thực ra tôi chẳng quan tâm tới mấy thứ hão huyền, cho dù bây giờ có ma nữ xồ ra, tôi cũng chỉ hơi hoảng mà thôi.
Chúng tôi lần lượt kiểm tra từng phòng, Trương Diễm ấp úng nói: "Nhà vệ sinh chẳng phải đều đặt ở cuối hành lang sao?"
"Đúng, chúng ta tới đó." Tôi gật đầu.
Hành lang tối om, cảm giác giống như một đường hầm tăm tối, hôm đó lại không có ánh trăng. Tôi cố ý dừng một chút, để cho Diệp Thi Văn đi trước. Ai ngờ hắn cũng dừng lại, dùng ánh mắt liên tục ra hiểu cho tôi: "Đi đi."
"Ngươi đi trước." Tôi cười nham hiểm.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên rất khó coi, lùi về sau nói: "Không, không, ngươi đi trước đi, mắt ta cận nặng, sợ ngã lắm."
Tôi âm thầm bật cười, sợ thì cứ nói là sợ, có ai chê cười ngươi đâu.
Tôi liền đi lên trước, cuối hành lang quả nhiên là một nhà vệ sinh, nhưng không có nước, ống nước đã rỉ sét từ lâu. Diệp Thi Văn mắng chết tiệt, Trương Diễm hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải ngủ trên xe ư?"
"Ngủ đây cũng được mà, ở đây tốt hơn trong xe nhiều." Nói xong tôi kéo rèm phòng tắm một cái roạt, làm mấy người đều giật mình.
Trương Diễm nói: "Tống Dương, ngươi đừng làm ta sợ được không? Cái nơi quỷ quái này một giây ta cũng không muốn ở."
"Vậy chúng ta ra ngoài xem có thể nổ máy xe không." Tôi gật đầu.
Chúng tôi đang định đi ra ngoài thì một căn phòng trong hành lang đột ngột mở cửa. Trương Diễm lắp bắp: "Sao cửa lại mở ra, có gió à?"
Trương Diễm ngó đầu vào bên trong nhìn, đột nhiên hét lên chói tai, khiến màng nhĩ tôi như muốn nổ tung. Hét xong, mặt cô ta đầy nước mắt quay ra, Diệp Thi Văn ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Trương Diễm run cầm cập, không nói nên lời, Diệp Thi Văn tự mình tới xem, sau đó hắn lùi lại, động tác cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch. Tôi vỗ vai hắn một cái, hắn giật mình nhảy cẫng lên.
"Sao thế?" Tôi cau mày hỏi.
"Trong..trong phòng...có...người chết!" Diệp Thi Văn thở hổn hển nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất