Chương 97: Bỏ thuốc
Chúng tôi ngồi xe tới một quán karaoke lớn trong thành phố, bản chất của Vương Đại Lý đã được bộc lộ hết, cộng thêm nữ thần đang ở trước mặt, nên dùng tất cả vốn liếng hát mấy bài của Châu Kiệt Luân.
Tôi ngồi bên cạnh nghịch điện thoại, như trút được gánh nặng, cứ để hắn diễn đi. Đột nhiên Trương Diễm lại gần tôi nói: "Tiểu soái ca, anh thực ra đang độc thân đúng không, có bạn gái sao không gọi ra đây chơi?"
"Nàng tương đối bận rộn." Tôi đáp.
"Hừm, chỉ nói dối tôi. Anh tại sao không hát?" Trương Diễm hỏi.
"Tôi không biết hát." Tôi lắc đầu.
"Thôi mà thôi mà, hai ta song ca bài 'Hôm nay anh cưới em nhé' có được không?" Trương Diễm nũng nịu kéo cánh tay của tôi.
Tôi nhất thời da gà nổi toàn thân, liếc nhìn khuôn mặt hám zai của cô ta, đây đích thì là Vương Đại Lý phiên bản nữ mà. Cô ta cũng đang quăng lưới rộng rãi, bồi dưỡng trọng điểm, không, nếu cô ấy là con trai, có khi còn bỉ ổi hơn Vương Đại Lý.
Thật may lúc này tình tiết mới bắt đầu phát sinh, tạm thời thu hút sự chú ý của Trương Diễm. Vương Đại Lý đang hát thì bị Diệp Thi Văn cắt ngang, cả hai cãi nhau ầm ỹ. Diệp Thi Văn nói là hắn còn chưa hát, mọi người cũng chưa hát, sao Vương Đại Lý lại hát liên tục mấy bài?
Tôi vội đứng dậy làm hòa: "Có gì mà phải làm ầm lên đâu, mỗi người hát một bài là được mà."
Diệp Thi Văn hừ một tiếng, rút thuốc ra, liếc mắt nhìn Hạ Manh Manh một cái rồi ra ngoài châm thuốc.
Vương Đại Lý đưa mic cho Trương Diễm, thắc mắc: "Sao đồ uống còn chưa mang lên, để ta đi giục bọn họ."
Mười phút sau, Vương Đại Lý bưng đồ uống cùng đồ ăn vặt đi vào, nhiệt tình mời mọi người. Trương Diễm nói: "Thật là thơm, Vương Đại Lý, anh gọi cả gà chiên cơ à?"
"Là tôi mời, đêm nay cứ ăn thoải mái, không đủ thì gọi thêm." Đại Lý đắc ý nói.
"Gà chiên trong quán đắt lắm đấy, anh thật là hào phóng." Trương Diễm khen.
"Ha ha, chuyện nhỏ!"
Chúng tôi cầm ly nước của mình lên, định uống thì đột nhiên Diệp Thi Văn đẩy cửa bước vào nói: "Manh Manh, đừng uống vội."
Tất cả ngớ người, Diệp Thi Văn lấy cái ly nước hoa quả Manh Manh đang cầm giơ lên ánh đèn, sau đó đem cho mấy người chúng tôi xem: "Nhìn xem, có một viên thuốc nhỏ sủi bọt bên trong."
Sau đó hắn nặng nề đặt lý nước xuống bàn, chỉ Vương Đại Lý mắng: "Vừa nãy ta đi toilet phát hiện tiểu tử này lén lén lút lút bỏ viên thuốc kia vào, thật là bỉ ổi, lại dám làm chuyện này với Manh Manh của ta."
Trương Diễm cũng sợ, vội kiểm tra ly đồ uống của mình: "Vương Đại Lý, sao anh có thể làm chuyện này, bỏ thuốc tiểu Hạ?"
Hạ Manh Manh càng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, đưa tay che miệng, dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Đại Lý.
Vương Đại Lý trợn to hai mắt, hướng ánh mắt cầu cứu sang tôi, với sự thấu hiểu của tôi, hắn tuyệt đối không bao giờ làm chuyện này.
Diệp Thi Văn diễu võ giương oai, định đưa Hạ Manh Manh rời đi, Đại Lý mặt như sắp khóc đến nơi, giờ tôi không đứng ra sao gọi là anh em?
Tôi nói: "Ngươi có bằng chứng gì chứng minh là Vương Đại Lý bỏ thuốc?"
Diệp Thi Văn hừ lạnh một tiếng: "Như thế mà còn không gọi là bằng chứng à, đồ uống tự tay hắn mang tới, ngoài hắn ra có ai động tay vào đâu?"
Tôi cười khổ: "Chuyện này căn bản là vô lý, trước mặt nhiều người như vậy mà bỏ thuốc một cô gái, sẽ chẳng đạt được mục đích, mà còn đem đến tác dụng ngược lại."
"Ta không biết, có thể do bạn của ngươi ngu dốt." Diệp Thi Văn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Vương Đại Lý nhảy cẫng lên: "Diệp Thi Văn, ngươi nói ai ngu dốt, nhất định là tiểu tử ngươi bày chuyện."
"Mẹ kiếp, còn dám ngậm máu phun người? Rõ ràng chính là ngươi làm ra." Diệp Thi Văn giận dữ nói.
"Ta thề với trời, tuyệt đối không bao giờ ta làm loại chuyện này."
"Hừ, thề thốt gì đều vô dụng, sự thật bày ra trước mắt đây này."
Cả hai cang cãi càng hăng, mắt thấy sắp có đánh nhau, tôi vội khuyên nhủ: "Dừng lại hết đi, nói miệng thì vô chứng, hay là chúng ta dùng chứng cứ để nố chuyện."
"Chứng cứ?" Cả hai đồng thanh, Diệp Thi Văn hỏi: "Cái này còn không tính là chứng cứ sao?"
"Chứng cứ gì, ngươi đã giám định viên thuốc xem có thành phần hóa học gì chưa? Vân tay trên ly đã so sánh chưa? Ít nhất cũng phải xem camera giám sát, chẳng phải sẽ rõ?" Tôi phân tích.
Diệp Thi Văn cười lạnh: "Còn đòi xem camera giám sát, ngươi nghĩ ngươi là cảnh sát à?"
"Các ngươi ngồi đây chờ một lát, ta xuống quầy bar."
Nói xong, tôi đẩy cửa rời đi, đột nhiên Diệp Thi Văn gọi tôi lại: "Đứng lại!"
Thấy vẻ mặt của hắn có chút gì đó, tôi thoáng hiểu ra, chính là hắn nghĩ tôi là một sinh viên, chẳng thể nào xin trích xuất camera được, nên định nói rồi lại thôi, quay đầu về chỗ ngồi.
Cứ đợi đi, lát nữa ta cho người muốn khóc cũng không khóc được!
Tới quầy bar, tôi trực tiếp nói với lễ tân: "Màn hình giám sát nơi này ở đâu, ta muốn xem qua khoảng thời gian tầm 9h30."
Lễ tân nổi giận: "Ngươi là cái thá gì, camera giám sát ngươi muốn nhìn là nhìn ư?"
Tôi đưa giấy chứng nhận của lão Tôn chó hắn xem, lễ tân lập tức quay ngoắt 180 độ, nói vừa rồi vô lễ. Sau đó hắn nói hắn không có quyền quyết định, phải xin phép cấp trên, lại hỏi có phải tôi đang điều tra vụ án nào không, tôi ném cho hắn một câu: "Đừng nói nhảm, ta đang điều tra một nghi phạm, nhanh lên một chút!"
Đây cũng là cách nói chuyện tôi học được khi giao tiếp với cảnh sát bấy lâu, đôi khi mang ra dùng cũng rất hữu dụng.
Lễ tân gọi điện, sau đó bảo một nhân viên phục vụ dẫn tôi vào phòng giám sát, dọc đường đi thái độ rất cung kính, mấy cơ sở giải trí này ít nhiều đều có mờ ám, trông thấy cảnh sát thì như chuột thấy mèo.
Tôi xem màn hình giám sát 10 phút trước, Vương Đại Lý đi lấy đồ uống, sau đó qua bên cạnh lấy gà chiên. Đúng lúc này, một nam sinh cao gầy đeo kính tới gần quầy bar, đưa tay lên miệng ly, mặc dù hình ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn thả một thứ vào trong ly.
Tôi thầm cười lạnh, Diệp Thi Văn ơi Diệp Thi Văn, ngươi tự cho mình là thông minh à?
Tôi nói với nhân viên giám sát: "Đoạn video này trích lại cho ta, có USB không, ta mượn mấy phút rồi trả cho ngươi."
"Được được, đồng chí cảnh sát, ngài chờ một lát." Nhân viên giám sát rất nhanh cop cho tôi đoạn video đó. Tôi cầm USB trở lại phòng hát, Diệp Thi Văn và Vương Đại Lý đang cãi nhau mặt đỏ tía tai, Hạ Manh Manh thì đã cầm túi lên chuẩn bị về, tôi la lớn: "Mọi người im lặng đã, đâu còn có đó."
Phía sau màn hình karaoke có cổng USB, cắm vào đó có thể xem video, đoạn phim sắp tới cảnh kia, Diệp Thi Văn bối rối đưa tay định tắt TV, tôi ngăn trước mặt hắn, cười lạnh: "Ngươi định làm gì?"
Mặt hắn trắng bệch, môi run run. Tôi nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Ngồi xuống cho ta!"
Hắn lúng túng ngồi về chỗ. Lúc video chiếu tới đoạn hắn bỏ thuốc, Trương Diễm kêu lên: "Trời ạ, sao ngươi có thể làm chuyện bẩn thỉu này, ta đúng là nhìn lầm người."
Diệp Thi Văn mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên cười ngượng: "Mọi người nghe tôi giải thích đã." Hắn móc trong túi ra một vỉ thuốc, trên đó thiếu một viên: "Thực ra vừa rồi là tôi đùa mọi người chút thôi, đó không phải thuốc mê hay gì đâu, là vitamin tôi thường uống, không tin tôi uống cho mấy người nhìn."
Sau đó hắn cầm cái ly lên, uống một hớp lớn: "Mấy người nhìn xem, đâu có sao, chỉ là đùa chút thôi..."
Lời còn chưa dứt, Hạ Manh Manh hắt luôn cốc nước vào mặt hắn, giận đến xanh mặt, nàng nặng nề đặt ly xuống, quay đầu rời đi.
"Manh Manh, nghe ta giải thích." Diệp Thi Văn định đuổi theo, Vương Đại Lý trực tiếp một quyền đấm vào mặt hắn, hai người vật lộn trên salon. Trương Diễm nhảy cỡn lên, giọng the thé kêu: "Hai người đừng đánh nhau nữa."
Tôi ngao ngán, Vương Đại Lý tại sao không biết nắm bắt thời cơ quan trọng, cơ hội tốt như vậy mà không đưa Manh Manh về, mà còn ở đây gây sự?
Hạ Manh Manh là con gái, về trường giờ này muộn như vậy khiến người khác không yên tâm, tôi cũng chẳng khuyên được hai tên đang hăng máu, đành đuổi theo!