Chương 1
"Có phải do ngươi giết không?"
Trong thư phòng nội viện huyện nha, ta nhíu mày, chất vấn Trần Triển.
Y là tân nhiệm huyện lệnh, cũng là vị hôn phu tương lai của con gái Lục Viên Ngoại. Chuyện giữa ta và y, không thể để lộ ra ngoài. Dù sao chức quan của y là do Lục Viên Ngoại bỏ tiền ra mua.
Hôm qua ta rời đi trước, đi rất xa rồi ngoảnh lại, vẫn không thấy y ra khỏi miếu hoang. Không biết y còn nấn ná ở đó làm gì.
Trần Triển khẽ cười, ngón tay nâng cằm ta: "Vãn Tình, ta có tương lai rộng mở, dù ngu đến mấy cũng không đến nỗi giết người."
Trần Triển kéo ta ngồi lên đùi y, nhíu mày nói: "Cách chết của kẻ điên giống hệt hai vụ án mạng trước, ta đoán ba vụ này cùng một hung thủ gây ra, là chuỗi án giết người liên hoàn."
Ta cúi mắt, nghịch lọn tóc mai sau tai y: "Ta không quan tâm, ngươi đã hứa với ta, phá được vụ án này sẽ đến nhà họ Lục hủy hôn, cưới ta qua cửa."
Y hôn trán ta, tay ôm eo siết chặt hơn: “An tâm, đại nhân phủ nha sắp nghỉ hưu, phá được vụ án này chắc chắn sẽ thăng chức. Đến lúc đó sẽ không cần nhìn sắc mặt Lục Viên Ngoại nữa."
Trần Triển cởi dây lưng của ta, ta quay mặt ra phía cửa sổ.
Không phải y giết, vậy là ai?
Ba vụ án mạng, nạn nhân đều bị siết cổ bằng dây thừng. Trên cổ có vết máu do dây gai dầu xoắn lại, hai mắt trợn trừng, biểu cảm dữ tợn.
Dân chúng Tam Thủy Trấn hoảng sợ, ai cũng than thở, hung thủ chưa bị bắt, không biết còn bao nhiêu người sẽ chết.
Hai nạn nhân trước là Trương Tam bán đậu phụ và Lý Thùy thợ rèn. Họ đều là người làm ăn nhỏ hiền lành, bình thường không có kẻ thù, Trần Triển không có đầu mối nào.
Cha ta là chủ quán trà, ta thường giúp việc trong quán. Quán trà người đến người đi, lời đàm tiếu của khách đều lọt vào tai ta.
Vợ Trương Tam là Mộc Hân có quan hệ bất chính với Lý Thùy, có người từng thấy Mộc Hân sáng sớm ra từ nhà Lý Thùy trong bộ dạng xộc xệch.
Ta kể chuyện này cho Trần Triển, y sai người đưa Mộc Hân về thẩm vấn. Ta lấy cớ đưa trà quả, núp sau tấm bình phong nghe trộm.
Trương Tam xấu xí, cưới được vợ xinh đẹp như hoa.
Mộc Hân đứng thẳng trước đường, sắc mặt không đổi: "Đại nhân, điều tra án cần bằng chứng, nếu chỉ vài câu đồn đã bảo tôi là hung thủ, tôi không phục."
"Phu nhân họ Trương đừng kích động, đúng là có người thấy nàng ra từ nhà Lý Thùy, nàng giải thích thế nào?"
"Tôi... tôi chỉ đi đưa đậu phụ."
Trần Triển cau mày: "Sáng sớm đi đưa đậu phụ?"
"Lý Thùy cần gấp, sáng sớm đã muốn." Nói xong, nàng giả vờ nôn khan, ôm ngực.
"Đại nhân, dân phụ không khỏe, nếu không có gì khác, tôi phép được cáo từ." Không đợi Trần Triển trả lời, nàng đã bước ra ngoài.
Trần Triển ra hiệu cho các bộ khoái không ngăn cản.