Chương 2
Ta theo Trần Triển vào thư phòng. Y trầm ngâm chốc lát, hỏi ta thấy Mộc Hân có đáng nghi không.
Ta đáp: "Rất đáng nghi."
Ở quán trà từng nghe nói, Trương Tam là thái giám bị đuổi khỏi cung, khi khám nghiệm tử thi Ngỗ Tác cũng đã xác nhận điểm này, y không có căn nguyên.
Hôm nay dáng vẻ nôn khan của Mộc Hân rất giống phụ nữ có thai, chắc chắn nàng có quan hệ bất chính với một người đàn ông nào đó.
Trần Triển vòng tay ôm eo ta từ phía sau, hôn dái tai ta: "Vãn Tình thông minh như vậy, nếu là nam nhân chắc chắn sẽ có tiền đồ."
Ta khẽ cười, thoát khỏi vòng tay y: "Ngươi hãy tập trung phá án đi, ngày mùng tám tháng sau chính là ngày cưới của ngươi với tiểu thư họ Lục."
Y nắm cằm ta, ánh mắt sâu thẳm: "Việc này chưa vội."
Trần Triển đưa tay, bế ta đặt lên bàn, cởi áo quần của ta. Ta chống tay lên ngực y: "Trần Triển, đây là huyện nha."
Môi y lướt trên xương quai xanh: "Huyện nha thì sao, ở đây ta nói là được."
Sau ngày đó, Trần Triển sai người giám sát Mộc Hân, thấy nàng lén lút đến tiệm thuốc ở huyện bên, bốc mấy thang thuốc an thai.
Như ta nói, nàng có thai. Các bộ khoái âm thầm hỏi hàng xóm quanh nhà họ Trương.
Họ đều nói Trương Tam và vợ đối xử với nhau kính trọng, lịch sự quá mức, tương kính như tân, không giống vợ chồng, mà giống chủ và người làm.
Thường không thấy Mộc Hân giúp đỡ ở quầy đậu phụ, nhưng nhiều lần gặp nàng ở tiệm rèn.
Xem ra, quan hệ giữa nàng và Lý Thùy không đơn giản.
Mối quan hệ rắc rối giữa ba người họ, sao lại liên quan đến kẻ điên?
Giả sử đứa bé trong bụng Mộc Hân là của Lý Thùy, thì nàng không có lý do gì để giết cha của đứa trẻ.
Trần Triển chống cằm, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Ngày hôm sau, Mộc Hân chết bên bờ sông, cũng bị người ta dùng dây thừng siết cổ đến chết.
Điểm khác biệt là, đôi tay của nàng bị chặt đứt.
...
Trần Triển hoàn toàn hoảng loạn, nếu không phá được vụ án này, chiếc mũ quan trên đầu y khó giữ nổi.
Y hẹn ta gặp ở miếu hoang, nói rằng trong khoảng thời gian này chúng ta tạm thời đừng gặp nhau.
Ta nắm chặt tay y: "Không được, ta có thể đợi, nhưng đứa bé trong bụng ta không đợi được."
Đúng vậy, ta mang thai, nếu không sao biết phụ nữ mang thai sẽ nôn khan chứ.
Y vừa định mở miệng, ngoài cửa chợt có tiếng động.
"Người nào?"
Chúng ta ra ngoài xem xét, bốn phía im ắng như tờ.
Trần Triển thở dài, dúi vào tay ta một túi bạc: "Đi mua thứ nàng thích, ta sẽ nhanh chóng phá án, và bàn chuyện hủy hôn với Lục Viên Ngoại."
Ta ném bạc xuống đất, nước mắt lã chã: "Trần Triển, ngươi nghĩ ta tham tiền của ngươi sao?"
Trần Triển ôm ta vào lòng, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Vì tương lai của chúng ta, nàng chịu đựng thêm chút nữa được không?"
Ta lấy khăn tay lau khô nước mắt: "Ta chỉ đợi ngươi bảy ngày, bảy ngày mà ngươi còn chưa cho ta câu trả lời. Ta sẽ đến nhà họ Lục, nói với Lục Viên Ngoại rằng ta đang mang thai con của ngươi."
Sắc mặt y thoáng biến đổi, sau đó khẽ dỗ dành ta, bảo ta yên tâm, y tuyệt đối không thất hứa.