Chương 7
Trong suốt trận đấu, Tiêu Tiêu cứ hét toáng lên bên tai tôi để cổ vũ cho Tạ Tri Hành.
Tôi thấy cô ấy quá ồn ào, bèn một mình trốn ra phía sau khán đài.
Sau đó, tôi nhìn thấy Tạ Tri Hành ném vào một cú ba điểm, không kìm được đứng dậy kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Rồi lại thấy Lục Sâm ở phía bên kia nhìn về phía tôi.
Cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hơi áp bức của anh ta.
Tôi rụt cổ lại, ngồi về chỗ cũ. Không biết đã qua bao lâu, tôi đang dựa vào lưng ghế mơ màng ngủ gật, đột nhiên nghe thấy Tiêu Tiêu gọi tôi.
Mở mắt ra, thấy khuôn mặt lo lắng của Tiêu Tiêu.
"Ôn Vận! Tạ Tri Hành và Lục Sâm đánh nhau rồi!"
Tôi giật mình, vội vàng nhảy dựng lên khỏi ghế.
Rồi đầu gối va vào lưng ghế phía trước.
"Đau đau đau..."
"Cậu đừng đau nữa, mau qua xem đi!"
Tiêu Tiêu đỡ tôi, tôi khập khiễng đi theo đến sân bóng rổ.
Giữa sân bóng rổ tụ tập một đám đông người, ồn ào náo nhiệt.
Tôi chen qua đám đông đi tới, nhìn thấy hai bóng người đang vật lộn với nhau.
Chính là Tạ Tri Hành và Lục Sâm.
Nhưng rõ ràng Lục Sâm đang ở thế yếu, anh ta bị Tạ Tri Hành đè xuống dưới thân.
Tôi vội vàng tiến lên kéo Tạ Tri Hành ra.
Xung quanh có người nhận ra tôi, nhất thời tiếng bàn tán vang lên.
"Đây là cái đuôi của Lục Sâm đúng không?"
"Cái đuôi gì chứ, là chó liếm thì đúng hơn? Chính là người đứng đầu bảng xếp hạng chó liếm đấy."
"Trời ơi, miệng cậu độc quá vậy, người ta nghe thấy thì sao?"
"Ha ha ha ha ha..."
Tiêu Tiêu quay đầu trừng mắt nhìn đám người đó, "Im mẹ mồm vào!"
Tạ Tri Hành nhìn thấy tôi, buông tay ra ngay lập tức, đứng dậy khỏi người Lục Sâm.
Mặt cậu ta bầm tím, khóe miệng còn có chút máu.
Tôi nhìn lại Lục Sâm, anh ta cũng vậy, khóe miệng và bên má phải bầm tím.
"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Tạ Tri Hành nhổ một bãi máu, "Cậu đi mà hỏi anh ta ấy."
Lục Sâm cũng được Trương Trần đỡ dậy, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi đành hỏi Trương Trần, Trương Trần nhìn Lục Sâm một cái, giải thích: "Trận đấu vừa xong, hai người đột nhiên cãi nhau, tôi cũng không biết tại sao."
Tạ Tri Hành xông lên nhưng bị tôi chặn lại, "Không biết? Này, anh có biết xấu hổ không? Ai cũng thấy, là thằng nhóc này cố tình đụng tôi đấy chứ?"
"Thôi được rồi, cậu bớt chút sức đi." Tôi an ủi Tạ Tri Hành.
Lục Sâm lúc này mới lên tiếng: "Ôn Vận, đi cùng tôi đến phòng y tế."
...
Tạ Tri Hành kéo tôi về phía cậu ta, cả người thuận thế dựa vào vai tôi.
"Xin lỗi nhé, cô ấy phải đi cùng tôi đến phòng y tế."
Xung quanh vang lên một tràng tiếng xì xào.
Tôi liếc nhìn Lục Sâm, rồi đưa tay đỡ Tạ Tri Hành.
"Trương Trần, cậu đưa anh ta đi đi."
Nói xong tôi nháy mắt với Tiêu Tiêu, cô ấy lập tức tiến lên, sang bên kia đỡ Tạ Tri Hành.
Chúng tôi đỡ Tạ Tri Hành đi về phía phòng y tế.
Trương Trần ở phía sau hỏi: "A Sâm..."
Giọng Lục Sâm bực bội vang lên, "Đừng chạm vào tôi!"
…
Trong phòng y tế, vẫn là bác sĩ lần trước, vừa nhìn thấy tôi và Tạ Tri Hành đã cười.
"Ha! Lần trước là cô, lần này là cậu ta à?"
Tôi đỡ Tạ Tri Hành ngồi xuống một bên, "Thầy ơi, thầy mau xem cho cậu ấy đi."
"Lần này lại vì chuyện gì vậy? Vẫn là đánh bóng à?"
Tôi gật đầu.
Tạ Tri Hành cười cợt.
"Thầy ơi, cô ấy bạo hành em."
Tôi sững sờ, Tiêu Tiêu ở bên cạnh cười đến mức run rẩy.
Bác sĩ ho khan một tiếng.
Tôi từ phía sau nhéo Tạ Tri Hành một cái, "Nghiêm túc chút được không?"
Bác sĩ liếc nhìn tôi, giọng điệu sâu xa, "Mấy đứa con gái các cô này, cãi nhau thì cãi nhau, đừng động tay động chân, đánh người ta ra nông nỗi này, con trai người ta cũng cần thể diện chứ."
Tôi vội vàng giải thích: "Không phải đâu thầy ơi..."
Tạ Tri Hành một tay bịt miệng tôi, cười vô hại với bác sĩ, "Em nhớ lời thầy rồi, về em sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt."
...
"Thôi được rồi, về đi, vết thương đừng để dính nước." Bác sĩ bôi thuốc xong cho Tạ Tri Hành, hạ giọng nói thêm một câu, "Đối xử tốt với bạn gái nhé."
Dừng một chút, lại nhìn tôi, "Lần sau ra tay nhẹ chút."
"Em..." Tôi cạn lời, trừng mắt nhìn Tạ Tri Hành, ngoan ngoãn trả lời, "Dạ biết rồi ạ."
Về đến ký túc xá, tôi nằm vật ra giường, đầu gối truyền đến một cơn đau.
Lúc này tôi mới nhớ ra chiều nay xem bóng rổ đã va vào đầu gối, vì quá vội vàng nên đã quên mất.
Tôi ngồi dậy, vén quần lên, một mảng bầm tím xanh lè đập vào mắt.
"Trời ơi! Cậu làm cái này từ khi nào vậy?"
"Không sao đâu." Tôi lấy một chai dầu hồng hoa đổ một ít vào lòng bàn tay.
"Cái này mà không sao à? Vừa nãy ở phòng y tế sao cậu không nói?"
Tiêu Tiêu vừa cằn nhằn tôi, vừa lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh đầu gối tôi.
"Cậu làm gì đấy?"
"Ồ." Tiêu Tiêu nghịch điện thoại, "Gửi cho Tạ Tri Hành chứ sao, để cậu ấy xem cậu đã hy sinh vì cậu ấy nhiều đến mức nào."
"Này!" Tôi đưa tay định giật lấy điện thoại của cô ấy, nhưng vì đầu gối vừa động là đau nên lại ngồi xuống.
Tiêu Tiêu vẻ mặt đắc ý, lắc lắc điện thoại trong tay về phía tôi, "Gửi cho cậu ấy rồi nhé."
Điện thoại của tôi lập tức kêu lên một tiếng.
"Mau xem mau xem, chắc chắn là Tạ Tri Hành."
Tôi mở ra, quả nhiên là tin nhắn của Tạ Tri Hành.
"Chuyện gì vậy? Chân không sao chứ?"
"Không sao không sao." Tôi vội vàng trả lời.
Tiêu Tiêu vẫn đang cười, tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái: Cười cái gì mà cười!