Chương 02: Mặc bộ đồ này thật ngứa mắt
Cô vô ý thức sờ soạng khuôn mặt của mình một chút, kết quả đụng phải một chuỗi vòng trên lỗ tai!
Lâm Nhuế đột nhiên đẩy Lâm Tử Khang ra, nhảy xuống giường, một chân bị thương nên chỉ có thể đi cà nhắc, vội đến đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh bên cạnh.
Lúc cô thấy rõ ràng gương mặt trang điểm như ám khói, trên tai mang theo cả một đống khuyên vòng, tóc nhuộm đủ mọi màu sắc ở trong gương, khóe miệng giật giật một cái.
Cái này. . . là yêu quái gì đây?!
Lâm Tử Khang kinh hoảng chạy vào, nói theo: “ Nhuế Nhuế, con không sao chứ? Con mau trở lại giường bệnh, chân của con còn đang bị thương..."
"Ba, con không sao, con chính là muốn rửa ráy một chút."
Lâm Nhuế hít thở sâu một hơi, đẩy Lâm Tử Khang ra phòng vệ sinh, khóa cửa lại.
Trên thân đầy những vết trầy da, lại bị gãy xương chân, cô cũng không thấy hề hấn gì.
Cũng là người đã từng hồn phi phách tán, chút tổn thương ấy tính là gì.
Chỉ là bộ trang phục này, thật sự là ngứa mắt quá đi!
Nếu như không phải từ ký ức trong trí nhớ của nguyên chủ hiểu được, nguyên chủ chỉ là một người phàm bình thường, chứ không phải là yêu ma quỷ quái gì, thì Lâm Nhuế sẽ tưởng hình ảnh phản chiếu trong tấm gương kia chính là của một con yêu quái mất!
Lâm Nhuế không hiểu, một cô gái nhỏ đang rất tốt, tại sao lại ăn mặc thành cái dạng này?
Lâm Nhuế bắt đầu gỡ những chiếc khuyên trên lỗ tai, sau đó lại phát hiện, còn có cả... khuyên rốn nữa...
Về phần mái tóc với đủ mọi màu sắc kia, sau khi Lâm Nhuế dùng nước để gội mấy lần, chỉ có cảm giác nhan sắc càng thêm thê thảm vô cùng.
Cô suy nghĩ một chút, tìm được cái kéo ở bên cạnh, bèn hạ quyết tâm, xoạt xoạt xoạt xoạt, cắt trụi luôn.
Từng sợi tóc rơi trên mặt đất, dần dần, một dung nhan tuyệt mỹ, chậm rãi lộ ra.
So ra, lại có bảy tám phần giống với dáng vẻ vốn có của Lâm Nhuế.
Hơn nữa tóc cô rất ngắn, hơi lộn xộn, phối hợp với gương mặt xinh đẹp kia, lại tạo thành khác hiệu quả xinh đẹp lạnh lùng...
Bên kia Hứa Mạn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đi theo sang phòng bệnh bên này.
Nhìn thấy giường bệnh trống không, bà ta ngẩn người.
Chẳng lẽ lại, vừa rồi Lâm Nhuế kia là hồi quang phản chiếu, hiện giờ đã được đưa đi cấp cứu tiếp?
Chết mới là tốt nhất!
Chỉ có điều bà ta vẫn cố không để khóe miệng nhếch lên, lo lắng nhìn về phía Lâm Tử Khang: “Anh Khang, Nhuế Nhuế đâu rồi? Chẳng lẽ con bé..."
"Con bé ở trong phòng vệ sinh." Lâm Tử Khang cũng có chút sững sờ, vừa rồi con gái đẩy ông một cái kia, sức lực rất lớn nha.
Có điều ông vẫn lo lắng cho thân thể của con gái hơn.
Lâm Tử Khang quát lên với người bên cạnh: “Mấy bác sĩ kia đâu rồi? Tranh thủ thời gian mau tới đây cho tôi, đợi chút nữa Nhuế Nhuế ra, lập tức làm kiểm tra toàn thân cho con bé!"
Hứa Mạn nghe xong thì ngạc nhiên, Lâm Nhuế lại đang ở trong phòng vệ sinh?
Chẳng phải người đang nửa chết nửa sống à, coi như có thể tỉnh lại, cũng không thể nào nhảy nhót tưng bừng mới phải.
Chí ít, tạm thời hẳn là không thể cử động được chứ nhỉ?
Nhưng Lâm Nhuế như vậy, là chuyện gì xảy ra?
Hứa Mạn bên này tâm tình hệt như ngồi trên cáp treo, lúc cao lúc thấp, chợt vui chợt buồn.
Không biết qua bao lâu, từ phòng vệ sinh vang lên tiếng mở cửa két két.
Một thiếu nữ tóc ngắn mặc quần áo bệnh nhân, chậm rãi đi ra.
Mặc dù sắc mặt của cô vẫn còn trắng bệch, tóc vô cùng ngắn, lại còn cao thấp không đều, nhưng dung nhan xinh đẹp tuyệt trần kia, đủ để khiến cho mỗi người trong phòng bệnh đều sững sờ ngay tại chỗ.
Đẹp, thật sự là quá đẹp!
Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, đôi con ngươi sắc bén kia lại dường như có gió lạnh, quét qua từng người.
Trong lòng mỗi người lại đồng loạt không hẹn mà cùng nghĩ, mẹ nó, được, được lắm, quá hung ác rồi!
Lâm Tử Khang cũng đã nhiều năm không nhìn thấy dáng vẻ không trang điểm của con gái mình.
Ông vẫn còn nhớ rõ như in cô gái nhỏ ngọt ngào, ngây thơ đáng yêu trong ký ức.
Nhìn thiếu nữ trước mắt có dung mạo giống vợ cả như đúc, Lâm Tử Khang đột nhiên nghẹn ngào gọi tên: “Nhuế Nhuế..."
Lâm Nhuế biết thực tình Lâm Tử Khang đối xử với mình rất tốt, cằm của cô khẽ gật đầu, “ừ” một tiếng hầu như không thể nghe thấy.
Sau đó, tầm mắt của cô chuyển sang người đang đứng cạnh Lâm Tử Khang, Hứa Mạn.
Người đàn bà này...
Từ trong trí nhớ Lâm Nhuế đã biết được, người phụ nữ này là mẹ kế của nguyên chủ, lại cũng là người bạn rất thân thiết của mẹ nguyên chủ lúc trước.
Trước mặt người khác, nhất là trước mặt Lâm Tử Khang, Hứa Mạn vĩnh viễn là một bộ dịu dàng hiền lành.
Mà trên thực tế, những năm gần đây bà ta đối xử với Lâm Nhuế cũng vô cùng tốt.
Thậm chí có thể nói, đặc biệt tốt! Cực kỳ tốt!
Tốt đến không hợp thói thường!
C3 -