Chương 03: Tiêu diệt
Lâm Nhuế muốn hái sao, Hứa Mạn tuyệt đối sẽ không dâng lên mặt trăng.
Lâm Nhuế muốn học trang điểm, Hứa Mạn liền đi tìm cho Lâm Nhuế mười người thợ trang điểm, hơn nữa đều là loại thợ trang điểm vô cùng khoa trương.
Đồng thời sắm cả nửa phòng toàn đồ trang điểm.
Về sau Lâm Nhuế lớn hơn một chút, thích mua quần áo, túi xách, giày cao gót đẹp đẽ các loại.
Hứa Mạn cũng cho người mua các loại xa xỉ phẩm từ nước ngoài về chất đầy một gian phòng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Hứa Mạn này chính là người mẹ kế tốt nhất trên đời này!
Đối xử với Lâm Nhuế xem ra còn tốt hơn cô con gái ruột là Lâm Hiểu!
Thế nhưng là, lúc Lâm Nhuế muốn hút thuốc uống rượu, muốn kéo bè kết phái theo người ta đi đánh nhau, Hứa Mạn cũng ủng hộ vô điều kiện.
Thậm chí ở trước mặt Lâm Tử Khang, Hứa Mạn còn luôn giúp Lâm Nhuế che giấu!
Nói ngắn gọn một câu, chính là Lâm Nhuế muốn cái gì, muốn làm cái gì, cho dù là phạm pháp, Hứa Mạn đều dung túng, ủng hộ vô điều kiện, lại còn vô tình hay cố ý chỉ dẫn cô đi!
Hết lần này tới lần khác, thậm chí nguyên chủ Lâm Nhuế cũng cho rằng, người mẹ kế này còn tốt hơn cả cha ruột của cô.
Mà trước đây không lâu, nguyên chủ Lâm Nhuế bị Hứa Mạn lừa gạt, định lấy hết số cổ phần dưới tên mình, chuyển sang tên Hứa Mạn!
May mà Lâm Tử Khang biết con gái không hiểu chuyện, chuyện cổ phần này cũng không đồng ý.
Số cổ phần kia là ông chuẩn bị sẵn, chờ đến khi Nhuế Nhuế đủ mười tám tuổi sẽ tặng cho cô trong lễ trưởng thành.
Vì thế, Lâm Tử Khang còn trách mắng Hứa Mạn một hồi.
Hứa Mạn đứng đó khóc lóc không ngừng, luôn miệng nói mình không biết cái gì cả, là Nhuế Nhuế nhất định phải cho bà ta.
Ngay lúc đó Lâm Nhuế cũng ra sức nói đỡ thay cho mẹ kế.
Cuối cùng, chuyện này không giải quyết được gì, cứ vậy cho qua.
Đối với những chuyện mà mẹ kế Hứa Mạn này đã làm với nguyên chủ Lâm Nhuế...
Trong con ngươi Lâm Nhuế lóe lên một tia sáng.
Trong đầu của cô chỉ có một từ: Tiêu diệt!
Có lẽ là ánh mắt Lâm Nhuế dừng lại trên người bà ta hơi lâu.
Hứa Mạn lúng túng nở nụ cười, sau đó đi tới, làm bộ muốn đỡ Lâm Nhuế.
Bà ta nói: “Nhuế Nhuế, con vừa tỉnh lại, cơ thể còn yếu, mau tới giường nằm, nếu như con bị thương nữa, chúng ta sẽ càng đau lòng hơn."
Động tác của Lâm Nhuế dừng một chút, nhưng lại không đẩy Hứa Mạn ra.
Hứa Mạn nhìn thấy Lâm Nhuế giống như trước kia, lòng của bà ta cũng thả lỏng hơn.
Bà ta có chút ghen tỵ nhìn sườn mặt xinh đẹp của Lâm Nhuế một chút, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Nhuế Nhuế, sao con lại cắt tóc ngắn như vậy, trước đó tóc dài rất dễ nhìn mà, là con gái, vẫn nên để tóc dài trông mới đẹp."
"Dì cho là dáng vẻ của con trước kia rất đẹp mắt?" Lâm Nhuế hỏi lại.
"Đúng mà, không phải con vẫn luôn rất thích sao?" Hứa Mạn gật gật đầu.
Lâm Nhuế rốt cuộc cũng hiểu, cái dáng vẻ ngứa mắt kia của nguyên chủ, là từ đâu mà có.
Ngoại trừ việc nguyên chủ có chút quan niệm thẩm mỹ sai lệch, trong đó còn có không ít “công lao” của mẹ kế Hứa Mạn này.
Mặc dù Hứa Mạn này rất có tâm kế, nhưng tốt xấu gì thì Lâm Nhuế cô cũng là người đã sống mấy trăm tuổi rồi.
Chẳng lẽ còn sợ người phụ nữ này sao?
Khóe miệng Lâm Nhuế khẽ giương lên, ánh mắt lại hết sức ngây thơ.
Cô nói nói: “A, nếu dì Hứa đã thích cái dạng kia, hay là ngày mai dì cũng đi uốn tóc kiểu như vậy, sau đó nhuộm đủ bảy loại màu sắc đi. Còn có trang điểm, cũng làm theo như vậy luôn, dù sao những chuyên gia trang điểm kia cũng đều là dì mời đến, cứ để bọn họ trực tiếp trang điểm cho dì là được rồi."
"Dì..." Biểu tình trên mặt Hứa Mạn hơi cứng lại.
Vừa đúng khi bà ta ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt nghi ngờ của Lâm Tử Khang.
Hứa Mạn cười khan hai tiếng, vội vàng nói: “Ai, các con là thanh niên, không phải trào lưu chính là thích kiểu như vậy sao, dì không được, dì già rồi, không phù hợp với cách ăn mặc thành dạng như vậy nha."
"A, đúng là dì già thật rồi, quả thực hoàn toàn không thích hợp với cách ăn mặc này. Nếu vậy, hay là để Lâm Hiểu trang điểm thành như vậy đi."
Nụ cười trên mặt Hứa Mạn sắp không duy trì được nữa.
Con nhóc chết tiệt này nhất định không chịu yên đúng không?
C4 -