Chương 42: Đột nhiên nằm không cũng trúng đạn
Thất Bảo ồ một tiếng, cũng chẳng biết tên này đang nghĩ gì.
Lâm Nhuế chạy năm vòng xong, trở về phòng.
Lúc cô rửa mặt xong đi xuống lầu, cả nhà đều đã dậy, ngồi quanh bàn ăn cơm.
Lâm Phong đã học lớp hai tiểu học rồi, cậu dịu dịu đôi mắt ngái ngủ, đang cáu kỉnh.
“Không muốn, con không ăn cái này đâu!”
Lâm Phong rầm rầm một tiếng, suýt chút nữa hất đổ cả bát trứng gà.
Trong ánh mắt bà cụ Lâm ngập tràn cưng chiều.
“Được được được, Tiểu Phong của chúng ta không ăn cái này, vậy Tiểu Phong muốn ăn cái gì, bà nội đút cho con?”
“Chẳng muốn ăn gì hết! Con mệt quá rồi, con không muốn đi học!”
Lâm Phong cau mày nói.
Lâm Tử Khang vừa thắt cà vạt, vừa đi xuống.
Nghe thấy lời của con trai, ông nhướng mày.
“không đi học thì định đi đâu?”
Lâm Phong đang ở bên cạnh bà cụ Lâm, làm đủ loại nũng nịu cáu kỉnh.
Nhưng ở trước mặt Lâm Tử Khang cậu lại không dám nữa.
Lâm Phong nhỏ giọng nói, “Ba ơi, tối hôm qua con ngủ không ngon, rất mệt, có thể xin phép thầy nghỉ không?”
Lâm Tử Khang nhíu mày.
Bà cụ Lâm lập tức nói, “Ôi, hóa ra tối hôm qua Tiểu Phong ngủ không ngon à, vậy thì không được! Không ngủ ngon sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển. Mau mau, ăn chút gì đi, rồi đi về ngủ, lát nữa bà nội sẽ xin nghỉ cho con.”
Trong mắt Tiểu Phong ngập tràn vui sướng, cậu lén lút nhìn sang Lâm Tử Khang.
Lâm Tử Khang đành nói với bà cụ Lâm, “Mẹ, mẹ làm như vậy sẽ chiều hư Tiểu Phong đấy.”
“Chỉ là tiểu học thôi mà, thiếu mấy ngày đi học cũng chẳng sao! Ngày trước con bé Nhuế Nhuế kia không phải cũng thường xuyên trốn học sao, con cũng chẳng thể làm gì để con bé vào trường cấp hai thực nghiệm sao?!”
Bà cụ Lâm vô tình nói.
Đúng lúc Lâm Nhuế xuống lầu, những lời này chui thẳng vào lỗ tai.
Đột nhiên nằm không cũng trúng đạn.
Nàng khựng bước, khóe miệng giật một cái. Có điều những chuyện này là sự thật.
Lâm Nhuế không có cách nào cãi lại được, cứ giả vờ không nghe thấy là được.
Ngược lại Lâm Hiểu đi ngay sau Lâm Nhuế, đắc ý mỉm cười.
Cứ coi như khoảng thời gian này, Lâm Nhuế không giống như trước kia nữa, nhưng như vậy thì đã sao!
Lâm Nhuế cô bất kể như thế nào, đều là một đứa học dốt!
Có học thêm nữa thì vẫn là một đứa học dốt!
Nhìn thấy Lâm Nhuế đi xuống, Lâm Tử Khang lo con gái bị tổn thương lòng tự ái, cũng không nhắc lại đề tài vừa rồi.
Lâm Phong lấy được đặc xá, vô cùng vui vẻ và nhanh mấy hớp cơm, rồi trở về phòng ngủ tiếp.
Bà cụ thương cháu trai, lo cậu đói bụng.
Lập tức bảo người giúp việc chuẩn bị một ít cháo đun nóng để trong nồi, chờ Lâm Phong tỉnh lại sẽ ăn thêm.
Mọi người còn lại yên ổn ăn xong bữa cơm.
Bà cụ ba lần bốn lượt bóng gió để Lâm Nhuế chủ động nói chuyện Thái cực quyền.
Nhưng Lâm Nhuế làm như không thấy, thờ ơ.
Bà cụ không vui.
Lâm Hiểu bên này nhìn ra tâm trạng bà cụ không tốt, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Cô ta lập tức ân cần hỏi, “Bà nội, bà làm sao thế?”
Bà cụ Lâm trừng mắt liếc nhìn Lâm Nhuế đang húp cháo một cái, quái gở cười lạnh một tiếng.
“Vẫn là Hiểu Hiểu biết quan tâm bà nội, không giống một số người, trong mắt người đó, bà cụ già tôi còn không bằng một bát cháo!”
Tính chỉ hướng của câu này quá rõ ràng.
Lúc này Lâm Nhuế đang húp cháo.
Thật ra thì vừa này bà cụ muốn Lâm Nhuế nói gì, Lâm Nhuế đều biết rõ.
Có điều, mới vừa rồi bà vì Lâm Phong mà giận lây cô, cớ gì cô phải bưng mặt đi nịnh bợ bà?
Từ sau khi biết bà cụ này rất quái lạ, Lâm Nhuế không định làm những chuyện lấy đức báo oán.
Dù sao trước đây nguyên chủ cũng không ít lần bị bà cụ này mắng chửi.
C43 -