Chương 43: Chỉ có một mẹ
Thấy đối phương là bậc trưởng bối, oán hận của Lâm Nhuế không trực tiếp bộc lộ như vậy thôi.
Dù sao còn phải nể mặt mũi Lâm Tử Khang.
Có điều chỉ như vậy mà thôi.
Lâm Tử Khang thấy mình mẹ mình lại mắng con gái, ông có chút không vui.
“Mẹ, nếu như thức ăn không hợp miệng, hay là mẹ có chuyện gì, mẹ cứ nói thẳng với con này.”
Bà cụ Lâm hừ một tiếng, “Con là đàn ông, còn lo chuyện bên ngoài, sao mẹ có thể khiến con bận tâm thêm mấy chuyện lặt vặt trong nhà nữa chứ. Phải rồi, mẹ nghe nói con muốn tìm cho con bé Nhuế Nhuế này một gia sư, thành tích học tập của con bé, có nhất thiết phải mời gia sư không?”
Hứa Mạn vừa nghe thấy, lập tức nói, “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, con bé muốn học tập, này dù sao cũng là chuyện tốt mà.”
Bà vừa dứt lời, quả nhiên Lâm Tử Khang nhìn về phía bà ta, trong ánh mắt ngập tràn cảm kích hiền dịu.
Bà cụ Lâm liếc nhìn Hứa Mạn, tận tình nói, “Con á, cũng đâu phải là ruột thịt của con, đối xử tốt với con bé như vậy làm gì! Lâu như vậy, con bé cũng không không đổi cách gọi con một tiếng mẹ sao? Mẹ phải nói, con bé này chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa nuôi phí công!”
Rầm.
Lâm Nhuế đặt mạnh bát cháo lên bàn.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Lâm Nhuế cầm khăn giấy lên, lau mép một cái.
Cô nói với Lâm Tử Khang, “Ba, con đi học đây.”
Lâm Tử Khang dừng một chút, cũng lau mép một cái nói, “Vừa hay tiện đường ba đến công ty , Nhuế Nhuế, để ba đưa con đi.”
“Vâng.”
Sau khi cô đi, bà cụ Lâm tức giận ra mặt.
Bà tức giận nói, “Tôi chỉ không rõ, tại sao Tử Khang một mực che chở cho con bé chết tiệt này! Tôi vốn cho là, con bé này hiện tại đang ra vẻ bình thường, cứ tưởng phải cải tà quy chính rồi, ai ngờ, vẫn là chó không đổi được thói ăn cứt!”
Lâm Hiểu đang húp cháo: “...”
Cô ta lặng lẽ buông đũa đang gắp trứng chiên xuống.
Hứa Mạn trong lòng hết sức đắc ý.
Bà cụ càng ghét Lâm Nhuế, bà ta càng vui vẻ.
Có điều ngoài mặt, vẫn là không nhịn được giả vờ mình hiền lành rộng lượng một chút.
Nghe thì giống như Hứa Mạn là đang nói đỡ cho Lâm Nhuế.
Nhưng trên thực tế, đi khắp nơi bôi nhọ đối phương.
Lâm Hiểu vô cùng bội phục sự lợi hại của mẹ, hơn nữa trong lòng cũng càng ngày càng khinh thường đối với Lâm Nhuế.
Lâm Nhuế xe lên Lâm Tử Khang, tài xế chững chạc đã khởi động xe.
Lâm Tử Khang nhẹ giọng nói, “Nhuế Nhuế, bà nội con nói như vậy, con đừng để bụng.”
“Vâng, con biết rồi, cho nên ta không giận đâu.”
Lâm Nhuế nhàn nhạt mỉm cười.
Có điều sau đó cô nói, “Ba, con sẽ không gọi Hứa Mạn là mẹ đâu, bởi vì con chỉ có một mẹ thôi.”
Lâm Tử Khang vừa nghe thế, mắt lập tức đỏ ngầu.
Tay ông gõ nhẹ lên laptop hai cái.
Qua một lúc lâu, ông mới nhẹ giọng nói, “Ừ.”
Lâm Nhuế không lên tiếng, cụp mắt, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày thứ ba yên bình trôi qua không chút sóng gió.
Mỗi người đều đang cố gắng quen thuộc với mọi điều ở trường học mới, mà Lâm Nhuế cũng đang cố gắng nắm chắc kiến thức mới vừa học được.
Đến sáng sớm thứ tư, Lâm Tử Khang đã thu dọn hành lý, lên xe.
Hứa Mạn ân cần tiễn Lâm Tử Khang lên xe.
Bà ta dịu dàng nói, “Anh Khang, nước M bên kia buổi tối rất lạnh, anh mặc nhiều vào. Em xếp mấy bộ quần áo dày vào trong vali của anh rồi, còn có vài viên thuốc cảm, kẹp trong ví nữa đấy.”
“Ừa, em về đi.”
Lâm Tử Khang gật gật đầu, sau đó bảo tài xế lái xe đi.
Bên này Lâm Nhuế cũng vừa đến trường học.
Còn chưa ngồi ấm chỗ, đã thấy Lâm Hiểu ngồi ở phía trước vẫn luôn vui vẻ nói gì đó với bạn cùng bàn.
Hơn nữa thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía cô.
Lâm Nhuế nhếch mép.
Xem ra hôm nay tâm trạng Lâm Hiểu không tệ.
Hoặc là nói, hai mẹ con Hứa Mạn và Lâm Hiểu này hôm nay tâm trạng đều rất tốt.
C44 -