Chương 50: Bà làm sao còn dám trách cô
Lâm Hiểu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chính mình cùng với mẹ cô ta còn đang nằm trên mặt đất.
Kết hợp với lời nói vừa rồi của Lâm Nhuế.
Cô ta đột nhiên khóc lớn lên!
Chuyện kế tiếp cũng không cần Lâm Nhuế lo lắng.
Lâm Tử Khang bảo vệ sĩ kéo hai gã đạo sĩ ra ngoài, đồng thời để chú Chung đi theo tra hỏi một chút.
Đương nhiên, người dám đến nhà họ Lâm làm loạn, bất kể như thế nào nhất định phải đánh một trận ra trò.
Và nhất định không chỉ có vậy.
Lâm Hiểu khóc đến sắp sụp đổ, bên này Lâm Tử Khang cũng gọi người hầu đỡ cô ta về phòng, tìm bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho cô ta.
Dù sao vấn đề này thật mất mặt, tạm thời còn chưa thuận tiện để đến bệnh viện.
Cũng may Lâm Hiểu cũng không có thương tổn gì ngoại trừ mấy vết xanh tím.
Nhưng dù sao cũng là cô gái mới có mười mấy tuổi, gặp được chuyện này nhất định để lại bóng ma tâm lý khó mà phai nhòa trong đầu cô ta.
Về phần Hứa Mạn.
Sau khi gọi người đỡ bà ta về đến phòng ngủ, Lâm Tử Khang không phản ứng lại bà ta.
Vừa nghĩ tới suýt chút nữa Nhuế Nhuế có thể còn chật vật hơn so với so với Lâm Hiểu bây giờ, Lâm Tử Khang lại nổi giận, nghĩ đến mà sợ.
Ông đứng nhìn Hứa Mạn đang nằm trên giường với ánh mắt đầy âm u, không nói một lời, đứng trong chốc lát mới rời khỏi.
Khiến cho Hứa Mạn cũng không dám tỉnh lại.
...
Mà Lâm Nhuế nhìn thấy phòng mình lộn xộn thì lắc đầu, xem ra lại phải dọn dẹp lại một chút.
Nhưng may mắn phòng của cô cũng sắp sửa xong.
Lâm Nhuế bình tĩnh ngồi xổm người xuống, nhặt mấy tờ bài thi lên, lúc này vừa vặn giẫm lên chiếc lục lạc.
A, quả nhiên là chiếc lục lạc nhìn thấy trong buổi đấu giá.
Bây giờ thấy Lâm Nhuế bình yên vô sự, Tiểu Thất cũng thở dài một hơi.
Cậu có thể thông qua ngũ giác của Lâm Nhuế để cảm nhận thế giới này.
Thất Bảo tò mò hỏi: "A, lại gặp được cái pháp khí bỏ đi này."
"Ừ, cũng không biết hai gã đạo sĩ kia có liên quan gì đến người đàn ông mua chiếc lục lạc này, hay là chính Hứa Mạn quen biết người kia?"
Còn có cuộc tai nạn đầy ly kỳ của nguyên chủ.
Lâm Nhuế sửa soạn lại một số đồ dùng của mình rồi tìm một căn phòng trống ở tạm.
Mà chuyện ầm ĩ lớn như vậy, bà cụ Lâm rốt cuộc không đợi được, sau khi dỗ cháu trai ngủ xong liền đi ra ngoài.
"Tiểu Khang, không phải con đi công tác sao? Đêm hôm khuya khoắt con làm ầm ĩ cái gì?"
Bà cụ nhíu mày nói.
Lâm Tử Khang nhìn mẹ của mình, trầm mặc mấy giây.
Ông ta vẫn có chút mong đợi hỏi: "Mẹ, mẹ không biết chuyện Hứa Mạn bắt quỷ sao?"
Bà cụ Lâm ngẩn người, sau đó nói: "Mẹ biết, Hứa Mạn nói gần đây trong nhà có chút không sạch sẽ, vừa vặn nhận biết mấy người biết bắt quỷ cầu phúc gì đó, liền bảo là hôm nay là ngày tháng tốt."
"A, ngày tốt, vừa vặn con không ở nhà."
Bình thường khi Lâm Tử Khang không tức giận nhìn vô cùng nho nhã, nhưng nếu có người chạm đến ranh giới cuối cùng của ông ta.
Như vậy ông ta nhất định không chút khách khí!
Bà cụ bị dáng vẻ của con trai làm cho vừa lạnh vừa cả kinh, có không thoải mái.
Bà cụ nhíu mày nói: "Tiểu Khang, con còn chưa nói, trước đó không phải con nói đi công tác sao? Làm sao đột nhiên lại trở về?"
"Nếu như con không trở lại, Nhuế Nhuế bị Hứa Mạn làm hại!"
Lâm Tử Khang xoay người đi về phòng ngủ.
Ông ta tính toán thời gian, lúc này Hứa Mạn hẳn là đã "tỉnh".
Bà cụ Lâm đột nhiên bị con trai nói như vậy cũng tức giận.
Bà cụ vội vàng theo sau nói: "Tiểu Khang, xảy ra chuyện gì mà nói chuyện với mẹ như vậy, còn vừa về đến liền nổi giận với tiểu Mạn. Tiểu Mạn vẫn luôn đối xử tốt với Nhuế Nhuế như vậy, trên đời này có khi đến mẹ ruột cũng không làm được như vậy, sao con còn trách nó?"
Lâm Tử Khang đều bị chọc giận mà cười.
Đúng vậy, ông ta vẫn luôn cho rằng Hứa Mạn đối xử với Nhuế Nhuế thật tốt, thế nhưng tình huống trước mắt nên giải thích như thế nào đây?