Anh Nuôi, Không Trốn Được Nữa Đâu

Chương 2

Chương 2
Bàn ăn nhất thời chìm vào im lặng.
Máu trên gương mặt Tống Từ Ý dần rút đi, cúi mắt che giấu biểu cảm.
Anh từ từ rút tay về, khớp ngón tay trắng bệch.
Chẳng sao cả, dù sao cũng đã âm thầm tính toán suốt bao nhiêu năm, đâu cần phải vội vàng lúc này.
Không ngờ mẹ nuôi tiếp tục tung đòn lớn.
“Nếu Sương Sương thích phụ nữ thì sao?”
Bốnuôi giật mình đến mức cả người run lên.
“Thật hay giả vậy?”
Mẹ nuôi thong thả nhấp một ngụm trà.
“Nhà họ Tần muốn nhận Sương Sương làm con gái, anh nghĩ kỹ đi.”
“Gì cơ? Đây chẳng phải không coi tôi ra gì sao!”
Ông bình tĩnh lại, rồi từ từ cầm bát cơm lên, ánh mắt dán chặt vào món ăn.
“Sương Sương, bố vừa cân nhắc xong. Con và Từ Ý quả thật là một cặp trời sinh.”
“Đừng chạy theo xu hướng mà tìm cho bố một cô con dâu, cũng đừng nghe nhà họ Tần nói bậy đấy.”
Tôi mỉm cười: “Con sẽ nghe theo cha.”
Dường như ông càng nghĩ càng hài lòng, liên tục nói mấy tiếng tốt.
Mẹ nuôi khẽ ho một tiếng, “Anh à, chúng ta đi dạo nhé, để thời gian cho bọn trẻ bồi dưỡng tình cảm.”
“Đúng, vợ nói đúng, haha.”
Vì có chút áy náy, ông hoàn toàn không nhìn Tống Từ Ý dù chỉ một lần.
Tống Từ Ý há hốc miệng, giọng nói run rẩy.
“Cha, mẹ, hai người thật sự mặc kệ sống chết của con sao?”
Hai người không trả lời, bước chân rời đi càng lúc càng nhanh, giống như có gió thổi dưới chân.
Tôi cong môi, cười đầy ý đồ xấu.
“Anh, giờ không còn ai ngăn cản chúng ta nữa.”
Anh căng cứng cả người, nhưng đôi mắt đen vẫn chăm chú nhìn tôi.
“Kiều Sương, em thật sự thích anh sao?”
“Hay đang coi anh là người thay thế cho mẹ?”
Tôi thoáng sững lại.
Không trách anh nghĩ vậy, vì điều này thực sự nằm trong kế hoạch của tôi.
Năm mười hai tuổi, bố tôi qua đời vì bệnh nặng.
Trước khi mất, ông đã gửi gắm tôi cho đồng đội của mình.
Vì thế, tôi trở thành con gái nuôi của nhà họ Tống.
Ngày đầu tiên đến nhà mới, tôi lo lắng đến mức không biết phải làm gì, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng cả gia đình họ đều đối xử với tôi rất thân thiện.
Mẹ nuôi mang vẻ ngoài đoan trang, nét nghiêm nghị pha lẫn sự dịu dàng.
Bà đưa tay về phía tôi, “Sương Sương, từ nay đây chính là nhà của con, ta là mẹ của con.”
Tôi ngây người nhìn bà, lẩm bẩm: “Mẹ?”
Kể từ khoảnh khắc đó, hình ảnh người mẹ trong tâm trí tôi cuối cùng cũng hiện rõ.
Ngay từ khi sinh ra, tôi đã không có mẹ.
Bốkể rằng, mẹ là thiên thần, nên sau khi sinh tôi xong bà ấy đã bay đi.
Nhưng tôi luôn biết sự thật không phải vậy.
Mẹ đẻ của tôi sau khi sinh tôi đã cuỗm hết tiền của cha.
Bà bỏ lại tôi, gánh nặng này.
Có lúc các cô hàng xóm nhìn thấy tôi thường thở dài, “Thật khổ!”
Tôi thông minh, luôn giả vờ không biết.
Bởi vì bố đã dành hết phần yêu thương của bà ấy, dồn hết cho tôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất