Chương 1
Tôi là con gái nuôi của nhà họ Tống.
Không chỉ ngoan ngoãn vâng lời, mà còn giúp mở rộng gấp đôi đế chế kinh doanh của nhà họ Tống.
Bốnuôi đi công tác về, cả gia đình cùng nhau ăn tối.
Ông hỏi chuyện công việc với tôi một cách lơ đãng,
Tôi mỉm cười trả lời, nhưng ngón út dưới gầm bàn lại nghịch ngợm cọ vào ngón tay Tống Từ Ý.
Anh cứng người trong chốc lát, lập tức rụt tay lại, nhưng tôi không buông tha, cứ như thể đang chơi trò đuổi bắt đầy thú vị.
Tống Từ Ý nghiến răng, liếc tôi một cái cảnh cáo.
Dái tai anh từ từ đỏ lên, như ráng chiều lan tỏa khắp cổ.
Bốnuôi dừng lời, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Từ Ý, con thấy nóng à?”
Cả người anh căng thẳng, cố gắng đè nén bàn tay quấy rối của tôi, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Chút xíu thôi, con về phòng thay quần áo trước.”
Sau khi bố nuôi gật đầu, anh vừa định đứng dậy thì bị mẹ nuôi gọi lại.
Bà nhìn chúng tôi với ánh mắt sâu xa, lòng bàn tay Tống Từ Ý càng lúc càng nóng.
Tôi khẽ gãi nhẹ, khiến anh run lên một chút, nghiến răng tăng thêm lực siết chặt.
Mẹ nuôi ho một tiếng, ánh mắt cả gia đình đổ dồn về phía bà.
Tôi vui vẻ nắm chặt tay Tống Từ Ý, nháy mắt với mẹ nuôi.
Anh không dám động đậy, chỉ có thể để mặc tôi làm loạn.
Phải nói, cảm giác vụng trộm giữa thanh thiên bạch nhật này...
Quả thật rất kích thích.
“Vợ à, em muốn nói gì?” Bốnuôi có chút thắc mắc.
Trên mặt mẹ nuôi thoáng qua một nét bất lực.
“Sương Sương cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải lập gia đình rồi.”
Bốnuôi trầm ngâm một lúc, gật đầu.
“Sương Sương, con có người trong lòng chưa?”
Tôi mỉm cười đáp: “Có rồi.”
Trên mặt mẹ nuôi và Tống Từ Ý đều lộ vẻ không tự nhiên.
Ông bật cười, “Là ai vậy?”
Ánh mắt tôi nhìn về phía mẹ nuôi, bà vội ho một tiếng, chuyển đề tài.
“Anh à, anh nghĩ sao nếu Sương Sương và Từ Ý ở bên nhau?”
Bốnuôi sững sờ một lúc, xác nhận mình không nghe nhầm rồi nhìn mẹ nuôi với ánh mắt khó tin.
“Vợ, em có sao không? Tụi nó là anh em mà!”
“Chẳng phải ruột thịt, cùng lắm chỉ là thanh mai trúc mã, tại sao không thể ở bên nhau?”
Bốnuôi cau mặt, mạnh tay đặt bát xuống bàn.
“Dù sao tôi cũng không đồng ý!”