Chương 4
Mỗi lần gặp nhau, mọi người đều hỏi thăm bố mẹ nuôi về bí quyết nuôi dạy con cái.
Tôi trở thành hình mẫu của con nhà giàu, đứa trẻ “của nhà người ta” mà ai cũng nhắc tới.
Bốmẹ nuôi vô cùng hài lòng, gần như ngày nào cũng khen tôi.
Tống Từ Ý sau khi tốt nghiệp mở một studio riêng, phát triển cũng rất thuận lợi.
Không ai không ngưỡng mộ cặp anh em nhà họ Tống, đều là những người xuất sắc trong ngành.
Gia đình này giờ đã không thể thiếu tôi.
...
Ngày nghỉ hiếm hoi, cả tôi và Tống Từ Ý đều ở nhà.
Mẹ nuôi mỉm cười tươi tắn nói: “Sương Sương, con cũng hai mươi lăm tuổi rồi, có phải nên nghĩ đến việc lập gia đình chưa?”
“Mẹ đã sàng lọc rất nhiều thanh niên ưu tú, phẩm chất và gia thế đều thuộc hàng nhất đẳng, con cứ tùy ý chọn.”
Tống Từ Ý hai mươi bảy tuổi khẽ đẩy gọng kính vàng, cười với tôi đầy vẻ hả hê.
Tôi cắn nhẹ môi, nhìn mẹ nuôi với ánh mắt đầy tình cảm.
“Mẹ, thật ra con thích phụ nữ.”
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh tôi từng nũng nịu trong vòng tay bà, từng cầu xin bà ngủ cùng, từng bóp vai, rửa chân cho bà...
Chắc hẳn tất cả đều hiện lên trong đầu bà.
Mẹ rất thông minh.
Mi mắt bà giật nhẹ, ánh mắt nhìn tôi lập tức trở nên kỳ lạ, bà cân nhắc rồi mới mở lời.
“Con biết mình đang nói gì không?”
Tôi lập tức đỏ hoe mắt, tỏ vẻ như sắp khóc nếu bà không đồng ý.
Đôi môi bà khẽ động, tôi biết bà không chịu được khi thấy tôi bị ấm ức.
Một lúc sau, bà nghiến răng.
“Ngoại trừ phụ nữ, con muốn ai cũng được!”
Tôi lặng lẽ nhìn bà, khiến bà cảm thấy không thoải mái toàn thân.
Một lát sau, tôi thở dài tiếc nuối, tiện tay chỉ về phía Tống Từ Ý, người đang kinh ngạc đến mức tờ báo rơi xuống đất.
“Vậy thì, cứ anh ấy đi.”
“Vì mẹ, con có thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút.”
Bà và Tống Từ Ý đều nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, môi mỏng run nhẹ, biểu cảm y hệt nhau.
Tôi lại đỏ mắt, “Mẹ, con đã nhượng bộ rồi mà!”
Ánh mắt mẹ nuôi lấp lánh, trầm ngâm một lúc, cuối cùng bà lên tiếng: “Được.”