Chương 4
Vài năm sau, ông nội cho sửa riêng một phòng làm việc chỉ dành cho tôi và Hứa Chi Trần.
Hôm đó khi tôi đang đánh cờ vây cùng Chi Trần, một tin dữ truyền đến — bố tôi lại làm chuyện dại dột. Bất chấp lời can ngăn của ông nội, ông vẫn cố chấp đầu tư hàng chục triệu vào một công ty rỗng ruột.
Và bây giờ, công ty đó phá sản rồi.
Phòng bên cạnh, ông nội nổi giận đùng đùng.
Dù cách một bức tường, tôi vẫn nghe rõ tiếng ông gầm lên:
“Cái đầu trên cổ mày là khối u à?! Tao đã nói bao nhiêu lần là công ty đó có vấn đề! Mày cố chấp là vì sao?!”
“Cút! Từ giờ tao không có đứa con như mày nữa, coi như mày chết rồi!”
Tim tôi như thắt lại.
Giống hệt như kiếp trước — ông nội sắp đuổi bố tôi ra khỏi nhà.
Tôi không biết lần này, ông có vì giận cá chém thớt mà đuổi luôn tôi đi không… giống như cách từng xử lý Trần Tư Lệ.
Rầm!
Cửa thư phòng bật mở.
Ông nội đứng đó, giận dữ, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Trần Tư Dung, ra đây.”
Hứa Chi Trần lập tức đứng dậy, chắn trước mặt tôi:
“Ông ngoại, cho dù cậu có làm sai gì đi nữa, Tư Dung vô tội.”
Ông nội lạnh lùng:
“Không liên quan đến cháu.”
Chi Trần còn định nói gì đó, tôi kéo nhẹ tay áo cậu:
“Không sao đâu anh, ông nội có chuyện muốn nói với em mà.”
Trong căn phòng nghiêm trang và cổ kính.
Mùi trà phổ nhĩ lan tỏa.
Tôi kính cẩn pha trà, rót ra ly và đặt trước mặt ông nội.
Sau đó, giống như ngày đầu tiên tôi đến đây, tôi lặng lẽ chọn một góc ngồi xuống, không nói lời nào.
Ông nội nhìn tôi rất lâu. Đôi mắt già nua kia dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh, không chớp mắt.
Một lúc sau, ông mới lên tiếng:
“Ông định cắt đứt quan hệ với bố cháu. Cháu nghĩ sao?”
Tôi đáp nhẹ nhàng:
“Bố không nghe lời, gây ra hậu quả nghiêm trọng, đáng để bị nhắc nhở để ông ấy biết sai mà sửa.”
Ông hỏi tiếp:
“Cháu không khuyên ông à?”
Tôi gần như thở dài:
“Tại sao phải khuyên? Tuần trước, khi chúng ta nói về sự sụp đổ của một gia tộc doanh nghiệp ở Mỹ, cháu đã nhấn mạnh rằng: nếu thành viên gia đình không đủ năng lực, công ty nên giao cho người ngoài quản lý.”
“Bố cháu có bao nhiêu năng lực, ông rõ hơn cháu. Nếu giờ cháu nài nỉ ông giữ ông ấy lại, lương tâm cháu sẽ không chịu nổi.”
Ông nội nheo mắt:
“Nếu ông đuổi ông ấy ra khỏi nhà, cháu sẽ sống khổ hơn. Cháu vẫn chấp nhận chứ?”
Tôi cười nhạt:
“Tiền là của ông, ông muốn cho ai là quyền của ông. Cháu làm gì có tư cách xen vào.
Còn cháu… dạy thêm hay đi thực tập cũng có thể kiếm tiền học. Ông không cần lo cho cháu.”
“Sinh ra đã có người bố như vậy, là số mệnh của cháu. Nhưng cháu không oán trách số phận.”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Ấm trà lại bắt đầu sôi.
Tôi định rót thêm nước, nhưng ông nội đã giành lấy, tự tay rót cho tôi một ly.
Ánh mắt ông sâu thẳm:
“Đúng là số cháu dính phải một người bố như thế. Nhưng đừng quên — trong số mệnh của cháu, còn có ông nữa.”
Ông nội đuổi bố tôi ra khỏi nhà.
Nhưng ông lại chuyển hết hành lý của tôi về biệt thự bên hồ.
Từ hôm đó, trong biệt thự ấy, có thêm một căn phòng dành riêng cho tôi.
Tôi không còn phải chịu đựng cảnh mỗi đêm bố dẫn một người phụ nữ khác nhau về nhà.
Vì giờ đây, tôi là cháu gái của ông nội.
Cháu gái mà ông nội đứng ra bảo vệ.
Chiều hôm đó tan học, tôi bất ngờ gặp lại một người quen — Trần Tư Lệ.
Nó ăn mặc lòe loẹt, toàn hàng hiệu từ đầu đến chân.
Trang điểm kỹ càng, hàng mi giả cong vút như muốn quạt gió bay người đối diện.
Nó đảo mắt từ đầu đến chân tôi, rồi nhíu mày:
“Nghe nói bố phá sản rồi, chị khổ chưa! Em nghe tin mà sốt ruột nên đến thăm chị đấy.”
“Không phải em nói chứ, chị dù nghèo cũng đừng ăn mặc rách nát thế này chứ?”
Tôi cúi xuống nhìn mình.
Đôi giày thể thao hôm nay bị bung ra lúc chơi bóng, tôi vẫn chưa kịp thay.
Áo quần chỉ là bộ đồng phục thể thao bình thường, tuy cũ nhưng rộng rãi, mặc rất thoải mái.
Trang sức? Tôi chẳng đeo gì.
Tay đeo vòng vướng lúc làm bài.
Cổ đeo dây chuyền sẽ bất tiện khi vận động.
Ông nội mua cho tôi cả đống đồ hiệu, tôi vẫn cất trong tủ chưa đụng đến.
Thấy tôi im lặng, Tư Lệ tưởng tôi đang ngại.
Nó ngả người tựa ra sau, cười rực rỡ:
“Thật tội nghiệp quá! Chị nhìn em này, đã có hai cái túi Hermes, bao nhiêu váy xinh, sống như công chúa mỗi ngày!”
Tôi không muốn đôi co, liền hỏi:
“Từ năm ngoái không thấy em đi học nữa. Em chuyển trường à?”
Nó trả lời đầy tự hào:
“Đi học làm gì? Giờ ngày nào em cũng học múa, mẹ còn dạy em trang điểm, dưỡng da.
Mẹ nói, con gái không cần học nhiều, chỉ cần xinh đẹp là đủ.”
Vừa nói, nó vừa chỉ vào mắt mình:
“Thấy mắt em không? Mẹ đưa em đi cắt mí đấy, có phải đẹp hơn mắt một mí của chị không?”
“Nhìn tay em đi, mỗi tuần em đều đi spa làm chăm sóc toàn thân, mẹ bảo đây là làn da mềm mại như nước.
Còn chị? Tay toàn chai sạn!”
Tôi nhìn xuống lòng bàn tay.
Chỗ chai này, có cái do cầm bút quá nhiều.
Có cái do tôi đi tập gym mà ra.
Bàn tay mềm không thể tung đòn mạnh.
Tôi cần đôi tay có sức để nắm lấy vận mệnh của mình.
Tôi không đáp, Tư Lệ càng thêm đắc ý:
“Chị ghen tị đúng không? Nhưng đừng mơ quay lại với mẹ. Mẹ thích những đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện — không phải loại như chị.”
Tôi cúi đầu cười khẽ.
Đúng vậy, mẹ chỉ thích con gái biết nghe lời.
Trước đây, vì tôi không chịu phục tùng, bà từng đánh tôi thừa sống thiếu chết.
Tư Lệ nghĩ mẹ yêu nó thật lòng, vì mua cho nó son phấn, váy áo, túi xách.
Nhưng nó không biết — tất cả những thứ đó chỉ là vé mời xuống địa ngục.
Những chiếc váy xinh sẽ bị xé toạc.
Lớp trang điểm lộng lẫy sẽ bị bôi nhòe, chà đạp.
Trên chiếc giường lộng lẫy kia…
Những gã đàn ông già nua thích nghe con gái nhỏ khóc lóc cầu xin.
Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí?
Em à, em đâu biết rằng —
Giá phải trả cho sự dễ dãi… còn đắt hơn cả tiền.