Apollo Của Ngôn Văn Văn

Chương 5:

Chương 5:

"Nói thật Triều Dương, tớ đến nhà cậu mấy lần rồi, còn chưa được tham quan phòng cậu nữa, cậu dẫn bọn tớ đi tham quan nhà cậu đi."
Chàng trai bên cạnh đẩy nhẹ cậu con trai vừa nói một cái, "Còn có con gái ở đây đấy, chừa chút riêng tư cho học trưởng đi."
Tống Triều Dương cười khẽ, má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
"Nếu mọi người muốn xem, vậy thì tôi dẫn mọi người đi xem vậy."
Căn biệt thự này, vốn chỉ tồn tại trong những thước phim truyền hình mà tôi biết, giờ đây hiện ra trước mắt tôi không chút giấu giếm.
Phòng ngủ gọn gàng của Tống Triều Dương rộng bằng cả căn nhà của tôi, mấy cậu con trai liên tục kinh ngạc, "Ghê nha mày, bày biện trước rồi đúng không."
Trong không khí thoang thoảng mùi hương cam quýt, đến thư phòng của Tống Triều Dương thì chuyển thành mùi gỗ nhàn nhạt.
"Tống học trưởng, anh cũng có cái này."
Vu Mạt Mạt chỉ vào những hiện vật trong tủ trưng bày với vẻ ngạc nhiên. Tôi đứng sau đám đông và không thể nhìn thấy cô ấy đang chỉ vào cái gì.
"Là bố tôi đi công tác ở Hồng Kông về mua cho tôi."
"Má ơi, cái hàng độc này mà mày cũng mua được." Một cậu con trai chỉ vào tủ trưng bày, "Nhanh, chìa khóa đâu, tao phải ngắm nghía cho kỹ."
Bọn họ vừa nói vừa cười đùa vui vẻ, tôi đứng ở rìa nhìn sự náo nhiệt của họ, nhưng không cảm thấy cô đơn, tôi quen rồi.
"Bạn học Ngôn, thư phòng cứ tự nhiên xem nhé." Tống Triều Dương dịu dàng nói.
Tôi mỉm cười với anh ta, không nỡ phá vỡ bầu không khí của người giàu, "Tống học trưởng, cho tôi mượn nhà vệ sinh một lát."
"Trong phòng tôi có."
Tôi khựng lại, rồi lắc đầu, "Ở tầng một chắc có nhà vệ sinh cho khách, tôi xuống tầng một là được."
Một mình, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi đứng trước gương trong nhà vệ sinh cho khách, cuối cùng cũng nhìn kỹ vào chính mình trong gương.
Nhờ chiếc váy trên người, khuôn mặt tái nhợt quanh năm của người trong gương trông dễ nhìn hơn một chút. Tôi vuốt ve chất liệu vải trên người, ánh mắt từ từ dời xuống tấm thảm len.
Tôi cởi đôi dép lê, chân trần đặt lên thảm.
Mềm quá.
Căn nhà tồi tàn của tôi có lẽ còn không bằng một góc tấm thảm dưới chân.
Khi tôi quay trở lại cửa phòng làm việc, tôi nghe thấy giọng điệu khoa trương của Vu Mạt Mạt đang nói tên tôi.
"Tớ còn nghi ngờ cái chỗ đó có ở được không nữa, trách sao họp phụ huynh mẹ cậu ta chẳng bao giờ đến, nghe nói cậu ta còn giật tóc mẹ mình cơ đấy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất