Bá Chủ Mạt Thế (Dịch)

Chương 34: Trao Đổi

Tần Vũ lắc đầu cười nói: "Ông Bạch không cần tức giận, tôi chỉ muốn trao đổi với ông."

"Trao đổi, trao đổi gì?" Bạch Thiên Hào hơi nhíu mày.

"Ông nội, ông với anh ta nói chuyện gì vậy?" Bên kia Bạch Tiểu Na rất không thích hợp xen ngang bọn họ nói chuyện: "Còn nữa Tần Vũ, anh đến đây giúp tôi một tay!"

Thái độ của Bạch Tiểu Na đối với Tần Vũ đột nhiên thay đổi 180 ·, đương nhiên là bởi vì chuyện tối hôm qua rồi, Tần Vũ cười nói: "Tôi đến ngay đây."

Thái độ của Bạch Tiểu Na đối với Tần Vũ khiến Bạch Thiên Hào có chút sững sờ, ông biết cháu gái của mình rất có gia giáo, rất lễ độ, đối với mọi người đều là rất khách sáo, Tần Vũ dù sao từng cứu mạng cô ấy, vậy nhưng hiện tại cô ấy lại không chút khách sáo mà ứng xử với Tần Vũ như vậy. Điều này làm ông khó hiểu.

"Trao đổi này rất thích hợp, tôi có thể trị thương cho ông, giúp ông khỏe mạnh trở lại! Tuy nhiên, ông phải đồng ý dạy tôi cổ võ." Tần Vũ nói.

"Chàng trai trẻ, anh khả năng có chút bản lĩnh, nhưng tôi tự biết rõ tình trạng bệnh tật của mình, không có khả năng bình phục hoàn toàn, chưa kể... anh muốn học bản lĩnh của tôi, tôi sợ rằng mình dạy không nổi." Vẫn còn e ngại thực lực Tần Vũ, cho nên Bạch Thiên Hào không từ chối Tần Vũ thẳng thừng, dù sao ông cũng không thật sự tự tin chiến thắng được một Tần Vũ vẫn còn ẩn giấu thực lực.

Tần Vũ lắc đầu, anh đã tin tưởng Bạch Thiên Hào nhất định sẽ dạy anh cổ võ, vậy mà… nhưng anh không cam lòng nhịn xuống, anh quay sang lan can bằng sắt bên cạnh cầu thang, sau đó dùng sức bóp chặt.

“Rắc!” Thanh lan can bị Tần Vũ bóp mạnh phát ra âm thanh. Lan can bằng sắt mà lại dễ bóp méo như vậy!

“Âm thanh gì vậy?” Những người khác vẻ mặt khó hiểu, nhưng Tần Vũ đã thu tay lại, thoạt nhìn cũng bình thường không có gì xảy ra, cho nên những người khác cũng không có để ý lắm, bởi vì bọn họ cũng không có phát hiện ra nơi phát ra âm thanh.

"Điều này..."

Bạch Thiên Hào trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sức mạnh như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể có... Không, tuyệt đối không phải nhân loại có thể có, thật phi thường!

Thực ra được gọi là cổ võ chẳng qua là một kỹ thuật sử dụng sức mạnh, luyện võ thì nội lực cũng có thể tăng lên được, nếu đạt đến trình độ cao thủ thì cũng sẽ làm được như vậy, nhưng sức mạnh kinh người đó không phải Cổ võ giả bình thường nào cũng sở hữu được!

Tần Vũ cười nói: "Tôi sẽ giúp ông có được lực lượng như vậy, ám thương của ông sẽ khỏi hẳn, thậm chí còn có thể khỏe mạnh hơn nữa, nếu ông chịu dạy tôi cổ võ công phu, ông cũng không cần khiêm tốn, khách sáo, ông mong muốn gì, ông Bạch? Nếu như ông không yên tâm, tôi có thể giúp ông trước, nếu đúng như tôi nói, ông mới bắt đầu dạy tôi, như vậy được không?"

"Chàng trai trẻ, anh chắc chắn chứ?" Bạch Thiên Hào như có chút mong chờ, cũng không lộ ra vẻ hưng phấn, có thể khiến cho thân thể của mình chịu tổn thương đến như vậy, hiển nhiên ông cũng là một người yêu thích võ thuật. Nếu có thể khỏe mạnh trở lại thì có bệnh nhân nào lại không muốn, chưa kể không ai muốn mình là một kẻ già yếu, bệnh tật, tàn phế trong tận thế tràn đầy nguy hiểm này, bên ngoài kia đâu đâu cũng có thây ma ăn thịt người. Không có sức mạnh, không có thực lực thì không thể sống sót. Ông ấy đã già rồi. Tuy ông ấy xem nhẹ sự sống và cái chết, nhưng ông ấy còn phải bảo vệ, che chở cho Bạch Tiểu Na.

Bạch Thiên Hào nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tần Vũ, Tần Vũ cũng không có nửa điểm né tránh, qua mấy giây, Bạch Thiên Hào chậm rãi gật đầu nói: "Được, tôi đồng ý nếu như anh có thể chữa khỏi ám thương của tôi, tôi thề nhất định sẽ truyền thụ hết thảy không dấu giếm. Tất cả những gì tôi đã biết về cổ võ và cả kinh nghiệm luyện tập của bản thân tôi sẽ dậy hết cho anh!"

“Hợp tác vui vẻ.” Tần Vũ lộ ra nét cười, quả nhiên Bạch Thiên Hào không có lý do để từ chối.

Tần Vũ trong lòng có dự cảm, chỉ cần anh học tập cổ võ một cách có hệ thống, rất có thể trong thời gian ngắn sẽ đạt đến cấp S, cảnh giới Tông sư!

Tần Vũ không đứng lại đó nữa, sau khi anh nhận được lời hứa của Bạch Thiên Hào, anh nhanh chóng đến bên cạnh Tần Tiểu Vũ để giúp đỡ, Tần Tiểu Vũ nhìn anh ấy một cách kỳ lạ, điều này khiến Tần Vũ hơi khó chịu, về phần Bạch Tiểu Na, anh có chút xấu hổ, anh ấy đã không dám đến gần cô, thật ra anh sở dĩ nóng lòng như vậy muốn cùng với Bạch Thiên Hào trao đổi về việc học cổ võ, là bởi vì có quan hệ tới chuyện này.

Rất nhanh mọi người bắt đầu với nhau ăn cơm, cháo với bánh mì không ngon lắm, số lượng lại rất ít.

Không có cách nào khác, mặc dù hôm qua thu thập được không ít đồ ăn, nhưng hơn 20 người ở đây nếu không ăn uống tiết kiệm cũng không thể đủ được, một người cường tráng như Lưu Khôn lại chỉ ăn có một mẩu bánh mì, anh đành suy tính đi ra ngoài kiếm thêm thức ăn.

"Tại sao... Tôi lại chỉ được một cái bánh mì? Bọn họ mới gia nhập, đều được những hai cái bánh mì!" Lúc này, Trương Phong đứng lên, vẻ mặt âm trầm nói. "Bọn họ" Trong câu nói vừa rồi của Trương Phong là ám chỉ hai người, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.

Lưu Khôn liếc anh một cái, hừ lạnh một tiếng: "Không hợp ý sao? Nếu như ngày hôm qua hai người này không phải là tới kịp thời, chúng tôi sợ là đều bị con thây ma kia cắn chết, mà tất cả những chuyện này đều là anh gây nên! Không muốn thì đừng ăn nữa đưa trả đây."

Không khí tại hiện trường đột nhiên đông cứng lại, mọi người đều im lặng, Trương Phong nghe đến đây liền mất đi khí thế ban đầu, muốn ngồi xuống, lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người, hi vọng rằng có ai đó có thể nói thay cho mình.

Nhưng không có người nào lên tiếng thay gã, trước tận thế Trương Phong gia tộc rất giàu có, gã là công tử, sau tận thế, cho dù nhà gã giàu có cỡ nào cũng vô dụng, không phải là mọi người bài trừ gã. Ngày tận thế đến, họ vui lòng nhận Trương Phong vào nhóm, nhưng Trương Phong lại coi đó là điều hiển nhiên, luôn tìm cách chọc ghẹo Bạch Tiểu Na, cũng lười biếng giúp đỡ những người khác, ngay cả con trai của Lưu Khôn cũng còn biết nấu ăn và giúp đỡ mọi người, nhưng một thanh niên như Trương Phong lại chỉ biết chờ ăn sẵn, vẫn như một thiếu gia công tử, đúng là một kẻ vô dụng.

"Lưu. . . " Trương Phong mặt đỏ bừng, trước tận thế Lưu Khôn là dân di cư, là công nhân, anh ngoại trừ sức lực và hai bàn tay trắng thì không còn có gì khác, Trương Phong thân thể gầy gò, sao dám bật lại anh.

Trương Phong tức giận ném đôi đũa xuống bàn, anh chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy trước đây nên quay người bước ra khỏi cửa.

"Con chó cái thối tha chết tiệt, bình thường mày tán tỉnh tao nhưng đến thời khắc mấu chốt lại không giúp tao, còn có cái lão già mặt mày hớn hở kia đang mong tao đi phải không? Được, tao đi!" vừa đi, Trương Phong trong lòng tự sướng, điên cuồng nguyền rủa.

Nhưng gã không nghĩ tới, ngày hôm qua vì gã mà Bạch Tiểu Na suýt chết, sau chuyện đó Bạch Tiểu Na cũng không tìm gã quấy rầy là phước đức cho gã rồi, hiện tại còn muốn cô lên tiếng giúp gã nói chuyện, chuyện gì cũng phải có giới hạn, gã đúng là vừa ngu dốt lại vô dụng. Nếu trong tình huống vữa nãy, mà Bạch Tiểu Na vẫn đứng ra nói đỡ, đó sẽ không phải là lòng tốt mà là một sự ngu dốt còn hơn cả sự ngu dốt của một thằng vô dụng.

Về phần Bạch Thiên Hào, đừng nhắc đến làm gì, cháu gái yêu quý mà ông luôn coi như mạng sống của mình suýt nữa bị thây ma giết chết vì Trương Phong, Bạch Thiên Hào đã không đánh chửi, không đấm luôn cho một trận, chứ còn mong ông nói đỡ giúp cho gã nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất