Chương 33: Cái Này…
Tần Vũ cố ý bước thật nhẹ nhàng, nếu không sẽ hù dọa Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ vào phòng rồi đóng cửa lại, có tiếng hô hấp nhè nhẹ, hình như Tần Tiểu Vũ đã ngủ.
Tần Vũ đi tới bên giường, rồi chui vào trong chăn, anh đang mặc đồ ngủ, khách sạn này cũng chỉ là một khách sạn bình thường, nhưng so với căn nhà mà Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ từng thuê đã tốt hơn rất nhiều, trang trí rất đẹp, cũng có đầy đủ những thứ cần thiết như đồ ngủ, dép ngủ, chăn nệm, đồ vệ sinh cá nhân…
Tần Vũ vừa chui vào trong chăn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cơ thể thiếu nữ khiến anh xao động, anh không phải thánh nhân cũng có dục vọng như mọi người đàn ông bình thường, ở cạnh một cô gái thanh tú xinh đẹp như Tần Tiểu Vũ, cô ấy lại luôn ngoan ngoãn, ngưỡng mộ anh, anh không thể không bị cám dỗ.
Sở dĩ lâu nay anh không nghĩ đến quan hệ nam nữ, chỉ là bởi vì Tần Vũ vẫn không xác định được tình cảm của anh đối với Tần Tiểu Vũ là tình cảm gì, tình cảm gia đình sao? hay tình yêu? Cũng có thể là cả hai! Để không làm tổn thương Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ quyết định để cho tình cảm giữa hai người phát triển tự nhiên, có thể là do kiếp trước anh chưa từng trải qua chuyện như vậy, anh có chút sợ hãi, rụt rè.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ ngăn cản bản năng đàn ông của mình, Tần Vũ chậm rãi vươn bàn tay thô ráp của mình ra, vuốt ve vùng bụng dưới... bằng phẳng, trơn mịn, co giãn và đàn hồi của Tần Tiểu Vũ.
Bàn tay thô to ấm áp của Tân Vũ vuốt ve làn da mềm mại Tần Tiểu Vũ, thân thể mảnh mai của cô gái khẽ run lên nhè nhẹ, cô vẫn nằm im không động tĩnh.
Vuốt ve một lúc, Tần Vũ nuốt nước miếng, sau đó đưa bàn tay chậm rãi di chuyển lên phía trên, chạm vào vùng đất mơ mộng mà nam nhân mới lớn nào cũng luôn khao khát! Trong lòng anh thầm nghĩ nơi này chỉ riêng anh ấy có thể chạm vào!
Dù chỉ chạm nhẹ cũng khiến trái tim của Tần Vũ rung lên liên hồi, anh lớn gan hơn đặt tay lên bao phủ trọn vẹn bánh bao nhỏ mịn màng, bỗng anh có chút khó hiểu, hình như có điều gì đó không đúng, không phải bầu ngực sữa không non mềm, hạt gạo nhỏ trên đó không xinh xắn, mà là bộ ngực của Tần Tiểu Vũ hình như hơi lớn hơn chút so với hình ảnh trong trí nhớ của anh... …
Tần Vũ lờ mờ ý thức được có điều gì đó không đúng, nhưng anh vẫn tiếc nuối không rút tay lại, mà chậm rãi nhào nặn, xoa bóp bánh bao thêm vài lần, giờ thì anh muốn thoát khỏi căn phòng này, cô gái này tuyệt đối không phải là Tần Tiểu Vũ, trong số những người sống sót ở khách sạn này chỉ có một cô gái có da thịt non mềm như vậy? .. và đó là...
"Khanh khách, Tiểu Vũ, lại làm gì vậy, vừa xong không phải đã sờ qua sao? Sao bây giờ lại vừa sờ vừa bóp thêm nữa? Vẫn không chịu phục à?" thiếu nữ này dĩ nhiên chính là Bạch Tiểu Na rồi, bầu vú sữa của cô vừa bị bàn tay thô to của Tần Vũ xoa bóp khiến cô có chút nhột nhạt, cô liền bật cười.
Đây không phải chuyện đùa, Tần Vũ không biết vì sao Bạch Tiểu Na lại ở trong phòng Tần Tiểu Vũ, nhưng dù anh có nghĩ thế nào, thì đây cũng không phải là chuyện bây giờ anh nên cân nhắc, giờ phút này tim Tần Vũ đập thình thịch, dù trong giây phút sinh tử, anh cũng chưa từng căng thẳng như thế này, suy nghĩ trong đầu Tần Vũ đang không ngừng xoay chuyển tìm cách nhanh có thể ung dung thản nhiên thoát ra khỏi phòng, điều đáng sợ hơn là vào ngay lúc này lại có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
"Tiểu Na, sao lại đóng cửa thế? Mở cửa cho mình với!" Đương nhiên là Tần Tiểu Vũ gõ cửa, cô có chút nghi hoặc nói: "Kỳ quái, vừa rồi mình đi vệ sinh mà, bạn vừa nói chuyện với ai thế?"
Giờ khắc này, trong phòng hơi thở đông cứng lại, Bạch Tiểu Na vốn đang tươi cười xinh đẹp động lòng người lại như đóng băng, đầu óc cô trống rỗng, vừa rồi không phải Tần Tiểu Vũ đụng vào thân thể của cô sao, còn có thể là ai?
Tần Vũ dù sao cũng không phải người bình thường, da mặt anh còn dày, cứng hơn bê tông, anh yên lặng xuống giường, đi mở cửa.
“Anh… sao anh lại ở đây?” Tần Tiểu Vũ nhìn thấy Tần Vũ mở cửa, thì sững sờ.
Tần Vũ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như lúc này, anh còn cho rằng chính mình sẽ không để ý đến thể diện, nhưng trên thực tế cũng chỉ có Tần Tiểu Vũ mới có thể khiến anh để ý đến thể diện của mình, Tần Vũ hận Tần Tiểu Vũ như con quạ đen xuất hiện không đúng lúc chút nào, anh cũng hận bản thân không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
"Anh. . . Anh tới tìm em..." Tần Vũ không còn cách nào khác đành nói.
Suy nghĩ một chút, Tần Tiểu Vũ liền hiểu chuyện gì xảy ra, Tần Vũ tới tìm cô, nhưng thật ra hôm nay cô dự định sẽ ngủ chung với Bạch Tiểu Na, chắc hẳn là chân trước của cô vừa đi ra, chân sau của Tần Vũ lại bước vào. Tần Tiểu Vũ như chết lặng.
Quá là xấu hổ cho cả hai!
Còn Bạch Tiểu Na thì mặt đỏ bừng xấu hổ, nước mắt rưng rưng, như sắp rơi xuống từ đôi mắt to tròn, cô còn tưởng rằng vừa rồi là Tần Tiểu Vũ, cho nên không để ý Tần Vũ đưa tay sờ soạng thân thể cô, ai biết rằng lại như vậy……
Tần Vũ ho khan một tiếng, cũng không dám quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Na, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Tiểu Vũ giải thích giúp mình, lẩn như chạch, rời khỏi phòng.
Trở lại phòng, Tần Vũ nằm ở trên giường cười khổ, không ngờ anh vẫn luôn thận trọng lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy, rất nhanh sau đó, sắc mặt Tần Vũ liền nghiêm túc trở lại, đúng là sắc dục che mờ lý trí! Nếu như vừa rồi không phải Bạch Tiểu Na nằm ở đó mà là một cạm bẫy do người có ý đồ xấu sắp dặt, có lẽ vừa rồi anh đã chết rồi.
Suy cho cùng, Tần Vũ mặc dù là tuổi trẻ hai đời, nhưng đối với chuyện tình cảm, cũng khó tránh khỏi mất đi tính thận trọng vốn có, nếu không, anh đã sớm phát hiện, người nằm ở đó không phải Tần Tiểu Vũ.
Tần Vũ cảm thấy đây là một bài học kinh nghiệm cho mình...
Cũng may còn có chút thành tựu, Tần Vũ đưa tay lên ngửi mùi ngực sữa vẫn quanh quẩn trên bàn tay của mình, lắc lắc đầu, Tần Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
"Chào ông Bạch!" Sáng hôm sau, Tần Vũ tỉnh lại, nhìn thấy Tần Tiểu Vũ cùng Bạch Tiểu Na đã đang bận rộn nấu nướng, Tần Vũ hướng Bạch Thiên Hào chào hỏi.
"Chàng trai trẻ, bây giờ vẫn còn sớm sao không ngủ thêm, còn phải chờ một lúc nữa mới tới giờ ăn cơm đấy!"
Thấy vậy, Tần Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bạch Tiểu Na đã không nói với Bạch Thiên Hào về những gì đã xảy ra tối qua, nếu không sẽ chỉ làm tăng thêm rắc rối.
"Sắp muộn rồi, tôi mỗi ngày đều dậy sớm, ông Bạch có thói quen luyện võ sáng sớm, không phải còn dậy sớm hơn tôi sao?" Tần Vũ bình tĩnh hỏi.
Bạch Thiên Hào phát giác ra ý thăm dò trong câu nói, dù sao ông cũng sống lâu nhiều từng trải đời nhiều, vẫn cười không thay đổi sắc mắc nói: "Đúng vậy, tôi trước giờ mỗi ngày đều có thói quen luyện võ buổi sớm, Tiểu Na nói với anh sao?"
Tần Vũ im lặng một lúc, anh ta lại nói: “Nếu tôi không nhầm, ông Bạch nhất định có bệnh khó lành trong người, bởi vì ông không để ý đến gánh nặng của cơ thể và đã tập luyện quá mức khi còn trẻ?"
Tại thời bình, người có thể tu luyện cổ võ đến trình độ cao không nhiều, một nguyên nhân chính là vì họ rất ít trải qua thực chiến sinh tử, nguyên nhân khác là thân thể của con người trước tận thế quá mỏng manh, dễ bị tổn thương, dễ tích tụ ám thương trên cơ thể, giống như Bạch Thiên Hào.
Bạch Thiên Hào trên mặt nụ cười hơi thu lại: "Chàng trai trẻ, không biết vì sao anh lại muốn hỏi tôi vấn đề này?"
Thái độ của Bạch Thiên Hào đối với Tần Vũ đã thay đổi đáng kể, giọng nói đã trầm hơn nhiều.