Trương Phong chết là cái chắc, nhưng gã chết ở trong tay Tần Vũ chắc chắn là may mắn hơn là chết ở trong tay của Bạch Tiểu Na, bởi vì chết ở trong tay Tần Vũ, có thể có đau đớn nhưng không kéo dài, cũng không bị tra tấn, nhưng mà chết trong tay của Bạch Tiểu Na thì không chắc.
"Tiểu...Tiểu Na, chúng ta từng là học sinh cùng trường, xin hãy tha lỗi cho tôi! Tôi... Tôi van em mà, tôi sẽ dập đầu trước em!" Trương Phong nói xong, quả nhiên quỳ rạp xuống đất, phịch một tiếng dập đầu như giã tỏi.
Gã sợ chết, gã thực sự rất sợ chết, hơn bất cứ ai khác.
Cơ thể của Bạch Tiểu Na được bao phủ trong một màn sương đen chết chóc, và sau lưng Bạch Tiểu Na là Tử thần cao lớn, giống như một hóa thân của Bạch Tiểu Na, cả hai đều nhìn Trương Phong như một thằng hề hèn nhát một cách rất thờ ơ.
Giọng nói của Bạch Tiểu Na không mang theo chút cảm xúc nào: "Trước đây anh luôn quấy rầy tôi. Tuy rằng tôi cảm thấy phiền chán, nhưng ít nhất tôi vẫn nhận thấy anh là một người có phần cố chấp, cho nên tôi vẫn coi anh là bạn đồng học. Sau này, khi tận thế ập đến, cả nhà anh đều đã chết, chỉ có anh chạy trốn thoát nhưng không còn nơi nào để đi, tôi xin mọi người giúp nhận anh vào nhóm, mấy ngày trước anh bị thây ma tấn công là tôi đã cứu anh, vì đó mà suýt chút nữa bị thây ma giết chết.”
"Anh muốn bỏ đi, tôi cũng không có thuyết phục cũng không có ngăn cản anh, bởi vì tôi biết tính cách của anh, sớm muộn anh cũng tự quay trở về. Khi anh quay trở lại lần nữa, tôi sẽ thuyết phục mọi người tha thứ cho anh, nhưng là anh. . . " Mặc dù Bạch Tiểu Na đang nói chuyện, dường như cô lại không còn cảm xúc, không muốn nói tiếp, lại chuyển sang hỏi: "Anh tại sao lại giết tất cả mọi người? Chuyện này tôi cũng không hiểu, những người đó đối với anh không có bất kỳ mâu thuẫn gì?"
Trương Phong mồ hôi đầm đìa, gã dùng sức dập đầu như bổ củi, trên trán đã vỡ ra, chảy máu be bét khắp mặt, gã khóc rống nói: "Tôi là loại súc vật... không, tôi không bằng súc vật... Tôi...làm ơn mà, đừng giết tôi. "
“Hừ, lương tâm của anh chắc vứt cho chó nó còn chê!” Bạch Tiểu Na lắc đầu, không có hứng thú nghe Trương Phong nói cái gì.
Bạch Tiểu Na chậm rãi nói: "Tiểu Hắc, làm thịt gã."
'Tiểu Hắc' là tên của tử thần bóng tối được hình thành bởi khí tử vong quanh người của Bạch Tiểu Na khi trước, cô gọi nó là Tiểu Hắc.
"Tốt thôi, chị đại!" Tử thần gật đầu, quả nhiên phát ra trầm thấp thanh âm, như là một sinh vật sống, không phải chỉ là từ năng lực của Bạch Tiểu Na tạo ra sao, Tần Vũ rất ngạc nhiên.
Với kiến thức và hiểu biết của Tần Vũ, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy.
Trong mắt Tần Vũ lóe lên một tia khó hiểu, không ai biết rõ năng lực Tử Thần nổi tiếng như thế nào, nhưng anh biết, không chỉ vậy anh còn may mắn được tận mắt chứng kiến, nhưng anh chưa từng nghe nói tới năng lực có sinh mệnh, có thể hiểu biết của anh còn có giới hạn.
"...Không...Á!" Trương Phong còn chưa kịp nói thêm gì nữa, khí đen cuộn trào, Tiểu Hắc đã xuất hiện ở trước mặt Trương Phong, một cánh tay to lớn như đám mây đen, đã nhấc bổng Trương Phong lên, sau đó Tiểu Hắc há miệng của nó ra, bên trong toàn một màu đen như mực.
Miệng của Tiểu Hắc rất lớn, nhưng không đủ để nuốt Trương Phong, nhưng cơ thể của Trương Phong dường như tự động thu nhỏ lại, Tiểu Hắc há miệng và hút Trương Phong vào, Trương Phong bị nó nuốt chửng, tiếng la hét biến mất, và căn phòng trở nên yên tĩnh. Tiểu Hắc đứng yên, như thể đang tiêu hóa thứ gì đó.
"Ồ! Nó đã trở lên mạnh hơn..." Tần Vũ nheo mắt lại, "Lại còn. . . . . . . . Trên người Tử thần còn có một tia khí đen, là năng lực nguyền rủa của Trương Phong . . . "
Không thể tin được, quả thực không thể tin được, chỉ là bản thể do năng lực của người tiến hóa tạo thành, lại tự có tư duy sinh mệnh đã là một điều kinh ngạc, thôn phệ sinh linh khác có thể trở nên mạnh hơn là điều cực kỳ hiếm thấy, ừ thì chấp nhận đi, nhưng lại còn có thể thôn phệ rồi cướp đoạt năng lực của đối phương nữa thì đúng là không còn gì để nói, đúng là mạnh tự nhiên, đẻ ra số mệnh đã là thìa vàng, khó trách tương lai Tử Thần lại mạnh như vậy.
“Chị đại, tôi xong rồi.” Nửa phút sau, Tiểu Hắc lộn một vòng trên không quay trở lại sau lưng của Bạch Tiểu Na, cung kính đứng bên.
“Đừng gọi tôi là chị đại, gọi tôi là Tiểu Na đi.” Bạch Tiểu Na thản nhiên nói.
“Vâng, chị đại.” Tiểu Hắc gật đầu.
“Bạn không sao chứ?” Tần Tiểu Vũ đã đi tới bên Tần Vũ, cô có chút lo lắng hỏi.
“Mình không sao.” Bạch Tiểu Na lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh, tựa hồ không có việc gì, nhưng điều này lại để cho Tần Tiểu Vũ càng thêm lo lắng.
Tuy nhiên, Tần Vũ có thể cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong đôi mắt dường như lãnh đạm của Bạch Tiểu Na.
Khi Bạch Tiểu Na đi tới bên xác Bạch Thiên Hào, cô lẳng lặng đứng đó, đờ đẫn không nói lời nào, khuôn mặt vốn lãnh đạm tan biến, lộ ra vẻ buồn bã vô hạn, dòng nước mắt chảy dài lăn xuống môi, mặn đắng, lúc này cô lại trở về cô gái mỏng manh khi trước.
Cho đến khi Tần Vũ lên tiếng nhắc nhở: "Tốt nhất là thiêu hủy xác của ông Bạch càng sớm càng tốt, nếu không sẽ biến thành thây ma và lại phải chết thêm lần nữa."
Tần Tiểu Vũ xấu hổ tức giận véo vào eo của Tần Vũ, tuy rằng Tần Vũ nói là đúng, nhưng anh đúng là không biết chọn thời điểm để nói, thật đầu đất!
"Tôi hiểu rồi." Bạch Tiểu Na lấy lại tinh thần, thu lại vẻ mặt đau buồn gật đầu.
Tần Vũ tiến lên một bước, hai lòng bàn tay của anh xòe ra, trong tay một ngọn lửa nóng bỏng chậm rãi bay múa, mặc dù Tần Vũ thường hay dùng năng lực lửa trong cận chiến, nhưng cũng có thể làm được loại điều khiển lửa đơn giản này.
"Ông Bạch, ông ra đi thanh thản nhé!" Tần Vũ vung tay lên, ngọn lửa nhỏ rơi xuống xác của Bạch Thiên Hào, rồi lan ra bao trùm toàn bộ, Tần Vũ nhìn cái xác dần dần bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro, đứng trước ánh lửa bập bùng Tần Vũ chắp tay, trong lòng âm thầm chúc phúc.
Tần Vũ thật sự cảm thấy có chút đáng tiếc cho Bạch Thiên Hào, Bạch Thiên Hào trong thời đại hòa bình đã có thể luyện cổ võ đến cao thủ, nếu hôm nay ông ấy không chết, bước chân vào Tông sư chỉ là vấn đề thời gian, trong tương lai, ông nhất định là một người đàn ông mạnh mẽ hiếm có. Tuy nhiên, ông lại chết dưới tay của một kẻ vô dụng như Trương Phong, điều này khiến Tần Vũ phải thở dài.
Người như Bạch Thiên Hào trong lịch sử nhân loại kỳ thật có rất nhiều, nếu như ông ấy có thể sinh tồn và phát triển, nhất định sẽ không thua kém bất cứ người nào, nhưng ông ấy đã chết, chỉ có thể nói là vận mệnh sắp đặt thôi.
Sau khi thiêu xác Bạch Thiên Hào, Tần Vũ chuyển sự chú ý sang Tiểu Hắc và nói với Bạch Tiểu Na: "Em hãy thử để Tiểu Hắc chiến đấu với tôi xem."
Những lời này làm Bạch Tiểu Na giật mình, cô lắc đầu nói: "Không cần, Tiểu Hắc rất lợi hại."
"Anh biết, không cần giữ sức, toàn lực ra tay là được." Tần Vũ trong mắt tràn đầy chiến ý, không biết là vì hiểu rõ lực lượng của ‘Tử thần’, hay là muốn khảo nghiệm loại sinh mệnh năng lực này, Tần Vũ thấy rằng mình cần phải chiến đấu với nó.
"Được rồi, đến điểm thì dừng lại." Bạch Tiểu Na do dự một chút, sau đó gật đầu.
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra và Tiểu Hắc nói: "Chị đại, tôi không thể đánh bại anh ta."
"Đánh không nổi sao?" Bạch Tiểu Na lúc này thật sự kinh ngạc, cô đương nhiên biết Tần Vũ không phải người bình thường, người bình thường sẽ không có khả năng từ trong hư không tạo ra lửa, nhưng cô biết Tiểu Hắc mạnh mẽ như thế nào, nhưng Tiểu Hắc lại nói rằng nó không thể đánh bại Tần Vũ.
Tiểu Hắc thanh âm trầm thấp, lại tràn đầy tự tin: "Chị đại, chẳng qua tôi vừa mới sinh ra, thực lực còn chưa đủ, cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ mạnh hơn anh ta nhiều!"
Bạch Tiểu Na đè nén sự kinh ngạc trong lòng, cô gật đầu, sau đó nói với Tần Vũ: "Thật xin lỗi, Tiểu Hắc không muốn đánh với anh."
Tần Vũ đành lắc đầu, anh không nghĩ tới Tử Thần trong truyền thuyết cũng sẽ nhận mình là kẻ yếu hơn, nếu là người thời kỳ tận thế đen tối nói ra lời này, sợ là sẽ bị nhưng người xung quanh cho ăn no đòn.