Luận về diện mạo thì mấy tiểu thịt tươi chỉ dựa vào sắc đẹp kiếm cơm cũng không thể tinh xảo như anh, rõ ràng anh có một đôi mắt hoa đào nhưng lại lạnh như băng không hề có một chút gợn sóng, giống như một tảng băng vậy. Bất kể là người cùng giới hay khác giới đều cự tuyệt ở ngoài ngàn dặm, chỉ có tám chữ — ta rất cao quý, phàm nhân không xứng mà thôi.
Nhưng anh ta càng lạnh lùng thần bí không để ý tới người khác thì những nữ minh tinh trong giới càng muốn chinh phục anh ta để chứng minh mị lực của mình.
Không hề có ngoại lệ, tất cả đều thất bại trước mặt Hạ Luật.
Nếu như thật sự có người có thể cùng với Hạ Luật nói chuyện yêu đương, thật sự Hoắc Văn Đình cũng muốn xem thử rốt cuộc đó là thần tiên ở phương nào.
Nói thật, bản thân anh ta cũng thật lòng hy vọng Hạ Luật có thể gặp được một người như thế, bởi vì anh thực sự quá cô độc.
…..
Bàn Tử bỏ ra thời gian hai ngày để hoàn tất việc trang trí cho căn hộ.
Mấy đồ nội thất cùng với đồ điện mà anh mua dùng trong nhà đều do công ty chịu trách nhiệm chi trả, đây chính là đãi ngộ công ty dành cho Trường Tuế.
Mặc dù yêu cầu về chỗ ở của Trường Tuế cũng không cao, nhưng sau khi Trường Tuế chuyển vào ở cũng đã phải thực sự tán thưởng về cách bài trí của căn hộ này. Một bức tường bằng kính kéo dài từ trần xuống đến tận sàn nhà, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh hồ nước ở phía bên ngoài. Ánh sáng tràn ngập cả căn hộ, chỉ có một điều phải suy nghĩ chính là diện tích của căn hộ quá lớn, cô ở một mình trong này thực sự có chút vắng vẻ.
Bàn Tử nhịn không được hỏi cô: “Sao cô có thể thuê được cả một căn hộ lớn như thế này trong khu chung cư này thế? Tiền thuê nhà ở đây mỗi tháng là bao nhiêu vậy?”
Lúc trước anh đã hỏi thăm đại khái một chút. Trước đây từng có một căn hộ hơn một trăm mét vuông ở khu chung cư này, vị trí cũng chỉ ở một góc gần hồ nước nhưng tiền thuê nhà mỗi tháng đã gần hai mươi ngàn tệ rồi. Còn căn hộ này ở tầng thấp, diện tích hơn ba trăm mét vuông. Hơn nữa vị trí căn hộ này còn ở gần hồ nước, mở cửa ra là có thể trực tiếp quan sát được toàn cảnh hồ nước nên tiền thuê nhà mỗi tháng là bao nhiêu quả thật anh ta cũng không dám nghĩ tới.
Trường Tuế lúc này mới nhớ tới chuyện đó. Cô và Hạ Luật đều chưa từng nhắc đến chuyện tiền thuê nhà.
Vì thế sau khi tìm lý do đuổi khéo Bàn Tử đi, cô liền gửi tin nhắn WeChat hỏi Hạ Luật về chuyện tiền thuê nhà.
[ Em phải trả cho anh bao nhiêu thế? ]
Khoảng mười mấy phút sau.
Hạ Luật: [? ]
Trường Tuế: [ Tiền thuê nhà ấy. ]
Hạ Luật: [ Không cần đâu. ]
Trường Tuế ngồi ở trên ghế lười đặt sát cửa sổ kéo từ trần xuống sàn nhà, nhìn thấy câu trả lời này cũng không hề bất ngờ một chút nào. Khóe miệng cô nhếch lên, ngón tay nhanh chóng gõ điện thoại: [ Làm sao có thể không biết xấu hổ mà cứ nhận miễn phí thế được? ]
[ Hay là em lấy thân báo đáp nhé. ]
Hạ Luật nhìn chằm chằm dòng chữ mà cô vừa mới gửi qua, ngón tay đang đánh chữ bỗng nhiên cứng đờ, vành tai lại bắt đầu nóng lên.
Khoảng chừng vài giây sau, trên màn hình lại hiện ra thêm một dòng chữ.
[ Em nhớ anh rồi, Hạ Luật. ]
Lần này không chỉ có vành tai của Hạ Luật nóng lên mà ngay cả gò má của anh cũng nóng rực.
Ngón tay cứ để lơ lửng trên màn hình điện thoại di động, khuôn mặt đỏ rực không biết nên trả lời cô như thế nào.
[ Tối nay anh có cảnh quay buổi tối không? ]
[ Em muốn gặp anh quá. ]
Trường Tuế nằm ở trên ghế lười, tay cô giơ điện thoại lên cao, liên tục gửi cho Hạ Luật mấy tin nhắn nhưng ở phía bên kia vẫn không thấy trả lời.
Anh lại đang bận quay phim nữa à?
Cô xem lại mấy tin nhắn mà mình đã gửi, bỗng nhiên cảm thấy có mình có vẻ hơi quá manh động.
Vì thế, cô thu hồi mấy tin nhắn đã gửi về, chỉ để lại một tin [Làm sao có thể không biết xấu hổ mà cứ nhận miễn phí thế được? ]
Sau đó, ở phía trên màn hình hiển thị dòng chữ [ đối phương đang soạn tin nhắn… ]
Khoảng mười giây sau.
Hạ Luật: [ Tối nay không có cảnh quay đêm. ]
Trường Tuế: [ …. Anh đọc hết rồi à? ]
Hạ Luật: [ Ừ. ]
Trường Tuế: [ Tối nay em cần phải quay một chương trình, khoảng chừng mười giờ ba mươi là xong. Chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé? ]
Hạ Luật: [ Được. ]
Ai mà ngờ được chương trình đêm đó không thực sự quá suôn sẻ, nên phải kéo dài từ mười giờ ba mươi đến tận rạng sáng.
Trường Tuế không thể không lỡ hẹn với anh.
Lúc về đến nhà đã là mười hai giờ ba mươi phút, cô mệt đến mức không chịu nổi. Vừa tẩy trang tắm rửa xong liền nằm xuống giường gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Luật.
[ Em về đến nhà rồi, anh đã ngủ chưa? ]
Hạ Luật trả lời lại rất nhanh: [ Vẫn chưa. ]
Trường Tuế nằm ở trên giường gõ chữ: [ Gọi video nhé? ]
Khi Hạ Luật nhìn thấy cuộc gọi video gọi tới, không hiểu sao anh lại cảm thấy căng thẳng, theo bản năng nắm lấy mấy sợi tóc trên đầu rồi chần chừ mấy giây mới ấn nút nghe.
Lập tức khuôn mặt tươi cười của Trường Tuế tràn ngập toàn bộ màn hình điện thoại của anh, cô đang nằm ở trên giường, giọng nói mềm nhũn gọi tên anh.
“Hạ Luật, em nhớ anh lắm.”
Nhịp tim của Hạ Luật bỗng nhiên tăng vọt, trong lúc bối rối, đột nhiên anh tắt video.
Trường Tuế nhìn cuộc gọi video bỗng nhiên bị chấm dứt: “?”